Ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu.
Vương Đông Quân mơ hồ có linh cảm không tốt lắm.
Trưa hôm nay ở khách sạn Hồng Ánh đã làm cho Hạ Khải chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Với sự hiểu biết của anh về Hạ Khải, cậu ta sẽ không bao giờ chịu để yên.
Không chừng lại làm cái gì đó điên rồ.
Nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì thì sẽ vẫn có cách giải quyết.
Vì Vương Đông Quân đã lựa chọn là sẽ cho Hạ Khải một bài học rồi, nên không có gì phải ngại.
Anh lên tầng, đi đến trước cửa nhà, mở cửa.
Vừa mở cửa, Vương Đông Quân lập tức cảm thấy trong phòng khách bao trùm một bầu không khí đè nén.
Trên chiếc ghế sô pha, Hạ Khải nằm trên đó, rêи ɾỉ.
Bên cạnh ghế sô pha là vợ chồng Hạ Đường đang sốt ruột.
Đặc biệt là Trần Đạm Nhã vừa bôi thuốc cho Hạ Khải vừa rơi nước mắt.
Đứng phía sau vợ chồng họ, Hạ Niệm Chân tay chân luống cuống không biết nên làm gì.
Nhìn thấy Vương Đông Quân đi vào, Trần Đạm Nhã không chút nghĩ ngợi lập tức cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn uống nước ném về phía anh.
Vương Đông Quân nghiêng người sang một bên, điều khiển từ xa đập vào cánh cửa.
Bốp.
Pin ở bên trong bắn ra ngoài.
Trần Đạm Nhã giận dữ quát mắng Vương Đông Quân: “Đồ sao chổi. Sao mày không chết quách đi cho xong mà vẫn còn mặt mũi quay về đây.”
Vẻ mặt Vương Đông Quân thản nhiên và không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3428589/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.