Nếu vẻ mặt của Hạ Điệp được gọi là ngu ngơ thì Hạ Khải lại càng không hiểu nổi: “Tại sao chị ta lại được vả miệng tôi? Tôi muốn đổi sang một người khác.”
Vương Đông Quân bất đắc dĩ nhún vai nói: “Vì tôi chỉ biết mỗi mình cậu và cô ta ở bàn tiệc số hai thôi, người quen ra tay thì tôi yên tâm hơn.”
Nghe thế, Hạ Điệp khó chịu nhếch môi, bà đây không có quen biết gì anh đâu.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cũng lâu rồi không được đánh Hạ Khải, thấy hơi ngứa tay. Vả lại, cơ hội được tát cậu trước mặt mọi người như hôm nay cũng rất hiếm có. Lát nữa về nhà cô ta thêm mắm dặm muối kể lại cho bà nội nghe thì chắc chắn bà sẽ vui lắm.
Hơn nữa, cô ta tin rằng khi chuyện này đến tai Hạ Niệm Chân thì chắc chắn cô sẽ khó chịu với Vương Đông Quân.
Chỉ cần hai vợ chồng họ cãi nhau thì cô ta vất vả tát vài cái, hơi đau tay tí nhưng cũng chẳng xá gì.
Vì thế, Hạ Điệp nhanh chóng gật đầu đồng ý ngay không do dự: “Được thôi.”
Sau đó cô ta thoải mái sải bước tới chỗ Hạ Khải, xoay xoay cô tay với thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Điều đó khiến Hạ Khải giật thót tim.
Bản thân cậu có nỗi ám ảnh với Hạ Điệp, cậu biết cô ta sẽ dùng bao nhiêu lực cho một cái tát và nếu bị tát hết một trăm cái thì đầu cậu sẽ sưng thành đầu heo mất.
Nghĩ thế, Hạ Khải lập tức hốt hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3428587/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.