Xe điện bị đá ngã, chiếc kính chiếu hậu đập xuống đất và vỡ toang. Giỏ xe cũng móp méo chẳng ra đâu vào đâu.
Bấy giờ, Vũ Thái Cương đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng và hả hê. Anh ta lại gào lên: “Thằng Vương Đông Quân rác rưởi kia, nếu cậu không chịu ra thì đừng trách tôi vào trong đó bắt người nhé.”
Vương Đông Quân nghe thấy tiếng hét bèn ra khỏi nhà xem sao, hôm nay tâm trạng anh đang rất vui nhưng niềm vui đó không còn trọn vẹn khi nhìn thấy chiếc xe điện của mình bị người ta đạp ngã.
“Anh chạy tới đây làm cái gì?” Vương Đông Quân hỏi.
Vũ Thái Cương hừ lạnh nói: “Tôi cũng muốn hỏi cậu tại sao lại có mặt ở đây đấy.”
Vương Đông Quân thản nhiên đáp: “Tôi đến xem nhà mình mới mua, có vấn đề gì không?”
“Xem nhà cậu mới mua hả?” Vũ Thái Cương thoáng ngẩn ngơ rồi lại ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Vương Đông Quân ơi là Vương Đông Quân. Rốt cuộc đầu óc cậu bị cái quái gì mà lại thở ra được câu đó thế hả? Cậu biết đây là nơi nào không? Đây là căn biệt thự số một. Là căn đắt đỏ và xịn xò nhất của khu biệt thự Royal này. Mỗi một viên gạch, cọng cỏ hay một gốc cây đều có giá hơn con người cậu gấp mấy lần đấy, cậu dám nói đây là nhà cậu ư? Ghê gớm thật. Tôi dựng ngón tay cái lên tặng cho cậu này.”
Anh ta vội vàng giơ ngón tay cái lên đẩy đẩy vào mặt Vương Đông Quân.
Vương Đông Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3343925/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.