Hạ Niệm Chân không biết Vương Đông Quân có ý tưởng gì.
Nhưng sau khi nghĩ lại, người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này dường như là anh ấy.
Bất lực gật đầu: “Công ty hiện tại đang thiếu giám đốc bộ phận marketing, vậy để Hạ Khải vậy để Hạ Khải làm đi, rồi sẽ từng bước lên phó chủ tịch.”
Trần Đạm Nhã vội hỏi Hạ Khải: “Con yêu, con cảm thấy vị trí giám đốc này thế nào?”
Hạ Khải sờ cằm hỏi: “Vị trí giám đốc này có quyền lợi lớn không? Có thể quản lý được bao nhiêu người?”
“Quản lý toàn bộ bộ phận tiếp thị, cũng phải hơn một trăm người.”
Hạ Khải hai mắt sáng lên: “Thật không tồi. Ha ha, tôi quản lý hơn trăm người, hẳn là trong đám bạn học cũ tôi oai phong nhất, vậy cứ làm tổng giám đốc trước đi.”
Thấy tâm trạng của Hạ Khải được cải thiện, Trần Đạm Nhã an tâm khích lệ nói: “Con trai mẹ là người giỏi nhất, trong khoảng thời gian này trước tiên cứ làm giám đốc đã, có được thành tích, một thời gian nữa thì thăng chức lên phó chủ tịch xem ai dám nói gì“.
Nói xong, ánh mắt bà ta hướng về phía Hạ Niệm Chân.
Ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.
Điều này khiến Hạ Niệm Chân trong lòng cảm thấy tủi thân.
Lúc này Hạ Khải đứng lên nói với Trần Đạm Nhã: “Mẹ, cho con một ít tiền, con muốn đi chơi.”
“Không ăn nốt cơm à?”
“Thôi ăn đi, chút rau nát này ở nhà ăn không ngon. Hơn nữa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3343911/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.