Vẻ mặt Hạ Huy xem thường nhìn chằm chằm Vương Đông Quân: "Loại người như là rác thải ở dưới đáy xã hội, ngay cả cơ hội nhìn thấy tổng giám đốc Triệu Ninh còn không có, còn dám nói là anh ấy đi Châu Phi khai thác quặng mỏ? Mày có biết là nếu lời này mà để anh ấy nghe được thì mày chết chắc."
Vương Đông Quân một tay chống cằm, lầm bẩm nói: "Chậc chậc. Cũng có thế dễ dàng bị chết. Dù sao "sức chiến đấu" của các người bạn da đen bên Châu Phi cũng không yếu."
"Im đi. Mày chết đến nơi còn mạnh mềm, mày nên quan tâm đến việc mày có bị cắm sừng không đi."
Theo ý kiến của anh ta, Tổng giám đốc Triệu Ninh đã hành động theo để xuất của anh ta.
Vậy thì, Hạ Niệm Chân chắc chắn đã bị rơi vào trong tay của Tổng giám đốc Trần Ninh ngày hôm qua.
Vương Đông Quân hẳn là đã trở thành người bị cắm sừng.
Nghĩ về nó thật dễ chịu.
Đương nhiên, anh ta không biết lời nói của mình lọt vào tai Vương Đông Quân, khiến Vương Đông Quân trong lòng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Tại khách sạn Hồng Ánh ngày hôm qua, kế hoạch của Tổng giám đốc Triệu Ninh suýt chút nữa đã xâm phạm Hạ Niệm Chân.
Kẻ chủ mưu đứng đẳng sau là Hạ Huy.
Lúc này HVăn Thư có chút nóng nảy nói: "Đừng nói những vấn để này nữa. Điều tôi muốn trông thấy nhất bây giờ là phế vật Vương Đông Quân, anh ta sẽ hoàn thành thỏa thuận đánh cược như thế nào? Sau khi chứng kiến thất bại của họ, chúng ta sẽ tiến hành đấu giá với nhà họ Hạ."
Lê Tiến cũng hùa theo: "Đúng vậy, thời gian thỏa thuận đánh cược đã hết, mau cho chúng tôi xem vật liệu xây dựng của anh được không? Ba ngày trước, anh to mềm tự tin nói có thể hoàn thành việc đó mà?"
Còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Niệm Chân một cái.
Bị nhìn chăm chăm bởi người đàn ông đã phản bội mình trước kia, trong lòng Hạ Niệm Chân cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng so với sự thất vọng lúc này thì còn nhiều cái lo hơn.
Cô nghĩ lại lúc Vương Đông Quân hứa trước mặt cô vào ba ngày trước.
Làm cô có cảm giác đáng tin.
Cô cũng đã có một chút kỳ vọng
Nếu, nếu nó trở thành sự thật thì sao?
Nhưng sau đó thì hoàn toàn thất vọng.
Vương Đông Quân đã làm gì trong mấy ngày qua?
Đến công ty ngồi chơi.
Đến khách sạn đánh Tổng giám đốc Triệu Ninh.
Đi bar với người con gái khác vào ban đêm.
Loại đàn ông tổi tệ này, ngay từ đầu bản thân mình không nên tin tưởng.
Tóm lại, lần này thỏa thuận đánh cược đã thất bại hoàn toàn.
Cô, Hạ Niệm Chân không có gì để nói.
Ngay khi cô vừa đứng dậy, đang định mở miệng chấp nhận thất bại trong cuộc đấu thầu này.
Hạ Huy đột nhiên nói: "Vương Đông Quân. Tao tự hỏi, lúc này đây, mày không cảm thấy nhục sao? Mày có biết là tao lúc này đang nghĩ sẽ cho mày phải đi làm gì không? Ha ha, tao chắc chắn mày nhớ cả đời."
Vương Đông Quân ngả người ra sau, không hể để ý mà nói: "Có biết hay không thì sao chứ? Dù sao thì tôi cũng không có khả năng thua."
"Ha ha ha."
Mọi người có mặt đều không nhịn được cười.
"Tôi đã từng thấy thằng ngốc, nhưng là lần đầu tiên mới thấy một thăng ngốc đến như vậy, cười chết đi được."
"Da mặt dày thế nào mới có thể nói như vậy? Chúng ta có bị mù đâu, ngay cả tình hình như này mà không nhìn được ra."
"Họ Vương kia, đừng cố gắng nữa, nhanh chóng thừa nhận thất bại. Chúng ta vẫn đang chờ kết quả đấu thầu của nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình đây."
".."
Đối với chuyện này, Vương Đông Quân không hề để ý.
Vào lúc này, Hạ Niệm Chân xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Này, không hiểu bản thân lúc trước máu dồn lên não thế nào mà lại lấy anh ấy làm chồng chứ?
Về phần vợ chồng Hạ Đường đã sớm ngồi lên ghế.
Đã hoàn toàn từ bỏ việc giải quyết chuyện này rồi.
Nghĩ thầm đợi lát nữa hội nghị kết thúc, cho dù là cùng chết, cũng phải làm cho Vương Đông Quân cùng vợ ly hôn.
Phê vật này, cút càng xa càng tốt.
Sau khi Hạ Huy cười một tiếng, trong mắt hiện lên một dự cảm xấu: "Được rồi. Tôi, Hạ Huy, ngưỡng mộ sự tự tin của anh, Vương Đông Quân. Vì anh tin rằng mình có thể thắng. Tại sao chúng ta không tạm thời thêm một điều khoản khác vào thỏa thuận đánh cuộc?"
"Nói nghe xem nào?" Vương Đông Quân rất có hứng thú.
Hạ Huy chớp mắt cười nói: "Một việc đơn giản thôi. Chỉ cần lần này thua thỏa thuận đánh cuộc, anh phải khỏa thân đến nhà máy thép bỏ hoang vào nửa đêm mai chạy một vòng, có dám không?"
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi.
Nhà máy thép bỏ hoang.
Ở phía tây ngoại ô, nó bị bỏ hoang sau trận hỏa hoạn hai mươi năm trước, giờ xung quanh hoang tàn, nghe nói ban đêm còn có ma, buổi tối không ai dám đi qua.
Đặc biệt ngày mai là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, tháng cô hồn.
Để Vương Đông Quân khỏa thân chạy một vòng vào thời điểm đấy?
Ngay cả khi không sợ bị hù chết, thì hành động này cũng sẽ nồi tiếng ở Hoa Hình.
Bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra rằng việc Hạ Huy để xuất thỏa thuận bổ sung này là đang cố tình giở trò trêu chọc với Vương Đông Quân.
Vương Đông Quân, cho dù có ngốc đến đâu, anh ta cũng sẽ chắc chắn không đồng ý với những điều khoản bổ sung như vậy.
Nhưng mà điều mà họ không bao giờ ngờ tới là....
Vương Đông Quân rất nhanh chóng gật đầu: "Ô. Điều khoản bổ sung này rất thú vị, nhất định phải bổ sung. Nhân tiện, nếu mà tôi thắng, anh và Lê Tiến cũng sẽ làm việc này chứ?"
Hạ Huy đầu tiên là sửng sốt.
Nên biết rằng anh ta chỉ ngẫu nhiên đề cập đến ý tưởng này, không ngờ Vương Đông Quân lại thực sự đồng ý?
Thật là một thẳng ngốc.
Anh ta vội vàng gật đầu: "Đương nhiên. Dù sao đều được viết vào trong điều khoản." ê Tiến cũng nói rằng không có vấn để gì, họ nhất định sẽ chiến thắng thỏa thuận.
Miễn là có thể nhìn thấy Vương Đông Quân bị nhục nhã.
Thêm một thỏa thuận bổ sung, không thành vấn đề.
Vì vậy, cố vấn pháp lý có mặt đã nhanh chóng soạn thảo một thỏa thuận.
In, đóng dấu, ký tên.
Hạ Niệm Chân không thể chịu đựng được nữa, nói với Vương Đông Quân với giọng điệu thất vọng: "Vương Đông Quân. Anh đúng là đồ ngốc. Tôi thật sự hối hận khi quen biết anh."
Hạ Niệm Chân định muốn làm rõ ràng mọi chuyện.
Muốn nhân lúc còn sớm phải làm cho ra lẽ.
Cô đứng lên nói với mọi người: "Thực ra, tình hình của công ty chúng tôi đúng như những gì mọi người thấy bây giờ. Đáng tiếc, về việc thỏa thuận đánh cược này công ty chúng tôi sẽ không...".
Cô vẫn chưa nói xong thì trong phòng họp đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc cỐc CỐC.
"Ai vậy?"
Hạ Huy bực mình hét lên.
Con mẹ nó, thời điểm quan trọng này bị gián đoạn. Đây không phải là muốn chọc tức anh ta sao?
Cửa phòng họp bị đẩy ra.
Năm sáu người bước vào.
Dẫn đầu là một người trung niên có khí chất và rất phong độ.
Chính là Huỳnh Vũ, tổng giám đốc Ngân hàng Thành phố Hoa Hình.
Sự xuất hiện của Huỳnh Vũ khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Tại sao một nhân vật lớn như vậy lại đến chỗ này?
Có bao nhiêu công ty kinh doanh tại Hoa Hình mà không cần vay ngân hàng?
Ai là người có tiếng nói cuối cùng về các khoản cho vay của ngân hàng?
Chính là Huỳnh Vũ.
Nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình, bao gồm cả đại diện của những nhà cung cấp, đều vội vàng đứng lên.
Chào hỏi Huỳnh Vũ, cố gắng lôi kéo làm quen.
Huỳnh Vũ chỉ khẽ gật đầu.
"Xin lỗi, tôi sẽ làm gián đoạn cuộc họp trong vài phút. Tôi muốn hỏi, cô Hạ Niệm Chân trong phòng này là ai?"
Hạ Điệp chỉ về phía chỗ ngồi của Hạ Niệm Chân: "Là chị ta. Tổng giám đốc Huỳnh, có phải con khốn này đang nợ ngân hàng không? Loại cặn bã này ông nên trừng phạt thật nặng vào."
Mọi người cũng thể hiện một biểu cảm sẵn sàng xem kịch hay.
Nhưng Huỳnh Vũ không thèm nghe những lời của Hạ Điệp.
Ông đi thẳng đến chỗ Hạ Niệm Chân và nhẹ nhàng đặt một xấp tài liệu lên bàn, nói với nụ cười trên môi: "Cô Hạ, vui lòng ký vào thỏa thuận chuyển nhượng toàn bộ tài sản của Tập đoàn Đình Hoàng này."
—————-
Mình quay lại rồi, các bạn ủng hộ mình nhé.
Vì mình viết free theo cảm hứng và lấy cảm hứng từ nhiều truyện nên mong các bạn cmt + like cho có động lực
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]