Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, vào lúc chín giờ sáng.

Hôm nay chính là ngày thứ ba sau khi Vương Đông Quân ký kết thỏa thuận đánh cuộc với nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình.

Theo như thỏa thuận, công ty của Hạ Niệm Chân hôm nay được yêu cầu cung cấp vật liệu xây dựng theo yêu cầu của công ty bất động sản Hồng Phong.

Nếu không hoàn thành được thì phải xử lý theo thỏa thuận.

Về điều này, cả nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình đều rất mong chờ.

Chờ xem Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân bị mất mặt.

Để đạt được kết quả tốt nhất, họ còn ngẩm xin đặt địa điểm tổ chức cuộc họp hợp tác đấu thầu ở chi nhánh công ty của Hạ Niệm Chân.

Công ty bất động sản Vạn Lộc không phản đối.

Lúc này, rất nhiều người đã tập trung tại tòa nhà chi nhánh công ty của Hạ Niệm Chân.

Khu văn phòng ở tầng một.

Ngoài bảy nhân viên còn lại của Hạ Niệm Chân, những nhân viên đã từ chức tập thể vài ngày trước cũng đã đến.

Theo như suy nghĩ của họ, khi Hạ Niệm Chân không trúng thầu, chi nhánh sẽ do Hạ Huy phụ trách, và bọn họ có thể làm việc tại đây.

Còn về phần bảy đứa cấp dưới của Hạ Niệm Chân, chắc chăn cút xéo hết.

Hơn hai mươi nhân viên xin nghỉ việc đang ngồi lộn xộn trên bàn ghế văn phòng.

Một số năm bò trên bàn chơi game, một số chỉ ngồi vào ghế và hút thuốc.

Không hể có chút nào để ý chỗ này là nơi làm việc.

Triệu Sương thực sự không chịu nổi nữa, cau mày nhắc nhở: "Các người có thể ý thức một chút được không? Đây là công ty của chị Hạ, không phải chỗ cho các người đến vui chơi."

Khi nghe những lời này, các nhân viên từ chức một đám tỏ ra mỉa mai:

"Thôi đi. Cô nói chúng tôi không có ý thức? Nếu cô có nhận thức, chẳng lẽ không biết từ hôm nay công ty này sẽ thuộc về cậu chủ Hạ Huy sao?"

"Đúng thế, sau này chúng tôi đều phụ trách ở đây. Về phần các người, có lẽ nên suy nghĩ cho mình về sau đi đâu tìm việc đi."

"Ha ha. Tôi tin chắc rằng lần này cậu chủ Hạ Huy sẽ đấu thầu thành công. Khi đó, một nửa thế giới vật liệu xây dựng của Hoa Hình sẽ là của chúng ta. Chỉ cần Cậu chủ Hạ Huy nói một lời, mấy con gà như các người còn có thể tìm được việc sao? Có cái rắm đấy."

"…"

Đặc biệt là Hồng Như, người đại diện cho những nhân viên đã từ chức này, lại càng ngông cuồng hơn: "Hừ. Các người không phải thích bám theo con đĩ Hạ Niệm Chân sao? Khi nó làm việc không công cho nhà họ Hạ, các người cũng có thể đi theo. À, không có tiển lương cũng không sao, các người có thể làm công việc bán thời gian. Kiểu như là phụ nữ thì làm gái mại ***, còn đàn ông thì làm trai bao. Xét cho cùng, tất cả đều còn trẻ, rất phù hợp nha."

Nghe được những lời nói này Triệu Sương và bảy người khác trợn tròn mắt.

Bọn họ cực kỳ tức giận.

Lê Ngọc lạnh giọng nói: "Hồng Như, cô còn có lương tâm sao? Niệm Chân đã đối xử với cô như thế nào? Vây mà cô lại nói những lời này."

Hồng Như hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ lãnh đạm: "Tôi nói thế đấy, thế nào? Người thắng là vua, người thua làm giặc hiểu đạo lý đó không?"

Tuy nhiên, trong lòng cô ta đang bối rối.

Làm sao mà cô ta không biết Hạ Niệm Chân đã giúp mình nhiều lần?

Làm sao mà không biết hành động từ chức này thật sự có lối với Hạ Niệm Chân?

Nhưng tất cả đều vì chuyện kia mà thay đối.



Tối hôm trước, cô ta đã uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc do Hạ Huy tổ chức.

Ngày hôm sau lại thức dậy trên giường của tổng giám đốc Triệu Ninh.

Khi nghe những lời này, các nhân viên từ chức một đám tỏ ra mỉa mai:

"Thôi đi. Cô nói chúng tôi không có ý thức? Nếu cô có nhận thức, chẳng lẽ không biết từ hôm nay công ty này sẽ thuộc về cậu chủ Hạ Huy sao?"

"Đúng thế, sau này chúng tôi đều phụ trách ở đây. Về phần các người, có lẽ nên suy nghĩ cho mình về sau đi đâu tìm việc đi."

"Ha ha. Tôi tin chắc rằng lần này cậu chủ Hạ Huy sẽ đấu thầu thành công. Khi đó, một nửa thế giới vật liệu xây dựng của Hoa Hình sẽ là của chúng ta. Chỉ cần Cậu chủ Hạ Huy nói một lời, mấy con gà như các người còn có thể tìm được việc sao? Có cái rắm đấy."

"…"

Đặc biệt là Hồng Như, người đại diện cho những nhân viên đã từ chức này, lại càng ngông cuồng hơn: "Hừ. Các người không phải thích bám theo con đĩ Hạ Niệm Chân sao? Khi nó làm việc không công cho nhà họ Hạ, các người cũng có thể đi theo. À, không có tiển lương cũng không sao, các người có thể làm công việc bán thời gian. Kiểu như là phụ nữ thì làm gái mại ***, còn đàn ông thì làm trai bao. Xét cho cùng, tất cả đều còn trẻ, rất phù hợp nha."

Nghe được những lời nói này Triệu Sương và bảy người khác trợn tròn mắt.

Bọn họ cực kỳ tức giận.

Lê Ngọc lạnh giọng nói: "Hồng Như, cô còn có lương tâm sao? Niệm Chân đã đối xử với cô như thế nào? Vây mà cô lại nói những lời này."

Hồng Như hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ lãnh đạm: "Tôi nói thế đấy, thế nào? Người thắng là vua, người thua làm giặc hiểu đạo lý đó không?"

Tuy nhiên, trong lòng cô ta đang bối rối.

Làm sao mà cô ta không biết Hạ Niệm Chân đã giúp mình nhiều lần?

Làm sao mà không biết hành động từ chức này thật sự có lối với Hạ Niệm Chân?

Nhưng tất cả đều vì chuyện kia mà thay đối.

Tối hôm trước, cô ta đã uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc do Hạ Huy tổ chức.

Ngày hôm sau lại thức dậy trên giường của tổng giám đốc Triệu Ninh.

Khi đó, cô ta cả người đã bị giày vò đến khó coi.

Cái này cũng chưa tính.

Sau khi cô ta say, bạn trai lo lắng cô ta xảy ra chuyện không may nên gọi video cho cô ta và được tổng giám đốc Triệu Ninh trả lời.

Cuối cùng lại làm cho bạn trai cô ta thấy được hiện trường trực tiếp.

Bọn họ tổ chức đám cưới, bây giờ thì lập tức chia tay.

Đối với Hồng Như, bầu trời gần như sụp đổ.

Không phải cô ta không tố cáo, mà là tổng giám đốc Triệu Ninh đã ném bảy mươi triệu và bỏ đi.

Thậm chí còn đe dọa cô ta rằng nếu làm việc không nên làm thì sẽ hủy hoại phần đời còn lại của cô ta.

Hồng Như chỉ có thể câm miệng, lại tìm Hạ Huy kể khổ.

Hạ Huy chỉ nói đơn giản rằng khi anh ta thắng thầu lần này, sẽ cho cô ta một vị trí quản lý.

Bao gồm một vài nữ nhân viên khác tiếp rượu và bán thân cho các đối tác, đều sẽ được bổ nhiệm làm lãnh đạo.

Như vậy mới dẹp yên chuyện này xuống.

Dù tốt đẹp như thế nào chăng nữa, thì việc Hồng Như bị tổn thương đã xảy ra.

Sau khi suy sụp, cô ta dần dần nảy sinh ý tưởng cực đoan.



Chính là, cô ta gặp phải mọi chuyện như vậy không phải lỗi của cô ta, mà là lỗi của Hạ Niệm Chân.

Nếu không có Hà Niệm Chân, cô ta đã không bao giờ rới vào hoàn cảnh này.

Còn chuyện bạn trai chia tay với cô ta thì đều đổ lỗi cho bạn trai là yếu sinh lý, bạn gái mình lên giường với người đàn ông khác đã chịu không được?

Không phải cô ta không đủ tốt, mà là bạn trai cô ta không xứng với bản thân.

Cô ta cứ nghĩ như vậy liền không còn chút cảm giác tội lỗi nào nữa.

Thay vào đó, cô ta mong muốn được thăng chức và tăng lương trong tương lai, và tận mắt chứng kiến Hạ Niệm Chân sau khi thua thỏa thuận đánh cược thảm hại và đau khổ hơn cô ta đã gặp phải.

Như vậy tâm lý Hồng Như sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút...

Lúc này, ở phòng hội nghị trên tầng hai.

Bất động sản Vạn Lộc, tập đoàn Văn Đình, nhà họ Hạ đều đã đến.

Ngoài ra, có rất nhiều nhà cung cấp vật liệu xây dựng của Hoa Hình tại đây.

Một số người trong số họ đã làm việc với Hạ Niệm Chân, đến xem chuyện cười của Hạ Niệm Chân.

Vẫn còn một phần đáng kể, đó là một chuyến đi đặc biệt để có được thông tin trực tiếp.

Rốt cuộc thì hôm nay ai trúng thầu bất động sản Vạn Lộc thì bám theo càng sớm càng tốt.

Nhà họ Hạ và tập đoàn Văn Đình một trong hai sẽ được chọn.

Còn Hạ Niệm Chân thì sao?

Đã sớm bị gạt bỏ sang bên ngoài rồi.

Lúc này Hạ Huy là người có thể lực lớn nhất.

Trong vài ngày qua, đầu tiên là giành được hai mươi mốt tỷ của Hạ Niệm Chân, sau đó lại lấy đi nhân viên của Hạ Niệm Chân và thương lượng rất nhiều đơn đặt hàng lớn trên thị trường vật liệu xây dựng tại Hoa Hình.

Bây giờ trong lĩnh vực cung cấp vật liệu xây dựng, Hạ Huy không dám nói là có thể so sánh với tập đoàn Văn Đình, nhưng khoảng cách giữa hai bên đã bị rút ngắn lại rất nhiều.

Vì vậy, rất có thể giành được hợp tác đấu thầu trong ngày hôm nay.

Anh ta sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, tương lai sẽ là chủ nhà họ Hạ.

Khi đó, mấy người Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân còn không bị anh ta kiểm soát sao?

Nghĩ vậy, Hạ Huy liếc nhìn Hạ Niệm Chân hỏi: "Còn mấy phút nữa mới đến giờ họp. Sao hôm nay cô lại ở đây một mình? Tên phế vật Vương Đông Quân kia đâu?"

Nghe vậy, Hạ Niệm Chân nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Anh ta ở nơi nào, tôi làm sao mà biết."

Nghĩ đến Vương Đông Quân, Hạ Niệm Chân cảm thấy tức giận.

Anh thế mà lại ở sau lưng cô đến quán bar uống rượu với người phụ nữ khác, cả đêm không về.

Với lại, ngày hôm nay quan trọng như vậy, vẫn không thấy được anh.

Loại đàn ông không có trách nhiệm như thế này thì nên ly hôn.

Vừa thấy vậy, Hạ Huy lập tức hiểu ra điều gì đó, liền chế nhạo: "Ôi. Vợ chồng trẻ cãi nhau à? Quả nhiên, dù sao cũng như tục ngữ nói, vợ chồng là chim cùng rừng, tai họa đến thì tự mình bay đi. Vương Đông Quân là kẻ hèn nhát, đừng nhìn ba ngày trước ra oai, đến thời điểm nguy cấp, bây giờ có lẽ trốn vào thùng rác nào đó rồi để tránh bị người khác nhìn thấy."

Văn Thư ngồi đối diện cau mày, bất mãn nói: "Lần này thỏa thuận đánh cược được viết rõ ràng và Vương Đông Quân nhất định phải tham gia. Nếu anh ta không đến, ai sẽ hoàn thành thỏa thuận đánh cuộc?"

Lúc này Hạ Điệp chen vào cuộc trò chuyện và nhìn Hạ Niệm Chân với vẻ đắc chí: "Chậc chậc. Không dễ đâu. Vương Đông Quân nhát gan rút lui, nhưng chẳng phải vẫn còn vợ anh ta sao? Dù gì thì cũng là vợ chồng hợp pháp và có trách nhiệm phải ở bên nhau cùng chịu trách nhiệm. Tôi nói đúng không Hạ Niệm Chân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.