Vừa buổi sáng, Vương Đông Quân đã ra khỏi cửa, mà cả nhà đều không hề quan tâm việc anh ở nhà hay không.
Dù sao suy cho cùng Vương Đông Quân hiện tại cũng chỉ là một kẻ bán hàng nghèo hèn, nếu không dậy sớm đi làm thì còn đi đâu được chứ?
Trong căn phòng VIP một câu lạc bộ bậc nhất thành phố Hoa Hình, đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Vương.
“Con trai, xem như ba năm qua chúng ta thiệt thòi con rồi.”
Đối diện là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng rất xinh đẹp.
Bà ta là mẹ của Vương Đông Quân, phu nhân nhà họ Vương - Trương Hoa Hi.
“Thiệt thòi? Ba năm? Thì ra bà cho rằng chỉ có ba năm.”
Ánh mắt Vương Đông Quân có chút thất vọng, lại lóe lên tia chán ghét lạnh nhạt.
“Xem như ba năm qua con được rèn luyện trước khi tiếp nhận của dòng họ Vương đi. Bây giờ cũng xem như là cơ hội…”
“Cơ hội? Hay là kẻ dự bị? Nếu anh trai quý hóa của tôi không ngồi tù, thì bà tìm tôi sao? Cả lão bà bà kia nữa… các người quan tâm tôi sao?”
Người phụ nữ xinh đẹp kia còn chưa nói hết câu đã bị Vương Đông Quân cắt lời.
“Con trai… chúng ta thực sự không có ý đó… chỉ là…”
Nói đến đây Trương Hi Hoa lại bật khóc, cảm giác như vô cùng đau lòng.
“Chỉ là? Chỉ là năm đó mặc kệ anh trai truy sát tôi, sinh nhật hàng năm chỉ có anh ta với các người. Nói cho đúng, thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/2626403/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.