Hạ Bân Úy chờ đợi người Hạ gia ra về gần hết, hắn lúc này mới đến chỗ bà nội Hạ.
Tay bưng trà, tay lấy mứt, tỏ ra mình là một đứa cháu lo lắng cho bà.
“Bà nội à, bà xem đi mứt dâu này chua ngọt không ngấy, trà lại thơm dịu. Tốt cho sức khỏe của bà.”
Vừa nói hắn vừa cười lấy lòng.
Cứ như sợ bà nội Hạ không nhận ra sự lấy lòng của hắn.
“Không cần như vậy! Muốn gì cháu cứ nói, cháu xem đi, trên dưới Hạ gia này, ta còn ai khác ngoài cháu sao?”
Giọng bà nội Hạ có chút hiền, tuy nhiên vẫn xen lẫn sự uy nghiêm.
Bà ta bao năm qua cũng không phải quá dễ dàng, từ ngày ông nội Hạ mất, bà ta dù có mạnh mẽ đến đâu cũng là một phụ nữ mà thôi.
Chỉ là nhờ vào căn cơ ông nội Hạ để lại, bà ta xem như cũng chút an nhàn.
Chính là có đứa cháu nội Hạ Bân Úy này, nếu không bà cũng cảm thấy nhàm chán.
“Bà nội, đây là cháu thật tâm.”
Hạ Bân Úy tỏ vẻ bản thân đang vô cùng chân thành.
“Được! Được.”
Nhận ly trà từ tay hắn, bà nội Hạ cũng vui vẻ hơn chút.
“Bà à… Bà xem, quyền phụ trách dự án kia cứ thế để Hà Niệm Chân sao? Bà có thể cho con phụ trách không?”
Vừa nói Hạ Bân Úy vừa xoa xoa đùi bà nội Hạ, cứ như là đang sợ bà ta mỏi mệt quá sức.
“Không ổn! Dù sao Hạ Niệm Chân trước mặt mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/2626395/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.