Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ nói một mạch xong thì ngửa đầu ngã xuống mặt đất ngủ thiếp đi. Mọi người thì nhìn nhau, tâm trạng muốn chửi thề. Vô cùng phức tạp. Thì ra, bọn họ đã đổ oan cho Vương Đông Quân. Thì ra danh tiếng xấu mà Vương Đông Quân phải chịu là vậy! Khó có thể tưởng tượng, những năm nay Vương Đông Quân dùng nội tâm mạnh mẽ cỡ nào để đối mặt với mọi chê trách và cười nhạo. Nếu đổi lại là mình, chỉ sợ đã sụp đổ từ lâu rồi. Đã làm sai, lẽ ra phải xin lỗi. Nhưng bọn họ rất rõ ràng, bây giờ ngay cả tư cách nói xin lỗi Vương Đông Quân cũng không có. Bởi vì không xứng! Càng không tư cách! Lúc này chủ nhiệm lớp cô Vương cũng đứng lên, mặt chó dạng người, giơ ngón cái lên nói với Vương Đông Quân. "Khụ khụ! Học trò tôi có người chồng ý chí mạnh mẽ như cậu thật quá tốt!" "Bà già lắm chuyện này!" Một tên lưu manh dứt khoát tặng cho bà ta một quyền. Cô Vương bụm con mắt, co người lại ngồi im không lên tiếng. Mọi người còn lại xấu hổ, nghĩ thầm trong lòng, cô đừng mặt dày như vậy được không? Thật ra người có cảm xúc phức tạp nhất ở đây không ai ngoài Giai Diễm Tinh. Năm đó Vương Đông Quân liều mình cứu cô, bị cứa một đao! Nhưng lúc Vương Đông Quân chịu oan, cô lại là người đầu tiên xa lánh anh. Vừa nãy, trên bàn tiệc, cô lại nhiều lần tỏ thái độ không tin Vương Đông Quân, thậm chí còn không ngừng mang Vương Đông Quân và Cao Cảnh Bình ra so sánh, chèn ép anh. Kết quả mới hiểu được cô là người đổ oan cho Vương Đông Quân nhiều nhất, là cô tổn thương Vương Đông Quân vô cùng tàn nhẫn nhất, là cô phụ bạc Vương Đông Quân nhiều nhất! Cô sai! Sai từ đầu đến cuối! Không phải Vương Đông Quân kém Cao Cảnh Bình! Mà là Cao Cảnh Bình từ đầu đến cuối không có tư cách so sánh với Vương Đông Quân! Giai Diễm Tinh nhìn Vương Đông Quân, khẽ cắn môi, khổ sở nói. "Vương Đông Quân, tôi..." Vương Đông Quân làm như không thấy ánh mắt của Giai Diễm Tinh, nhàn nhạt mở miệng. "Sự việc đã được giải quyết xong rồi, chúng ta đi thôi!" Nói xong anh cùng Mai Tử Yên đi ra bên ngoài phòng bao. Đám người Huỳnh Vân đi theo sát ở phía sau. Bà chủ khách sạn Thủy Tiên - Dạ Nguyệt cười nói. "Vương tổng mệt mỏi cả ngày, còn chưa ăn uống tử tế, bây giờ chúng ta lên lầu ăn, bữa cơm này tôi mời." "Vậy cảm ơn Dạ tổng!" "Ha ha, là chuyện nên làm!" Đám người vui vẻ rời đi, chỉ để lại căn phòng đầy bừa bộn. Các bạn học ai cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa. Trong lòng đã lôi tổ tông mười tám đời của Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ ra mắng tơi tả. Đồng thời lại rất hâm mộ Mai Tử Yên. Nếu như Vương Đông Quân dẫn bọn họ đi, ăn một bữa cơm với những nhân vật lớn như Huỳnh Vân thì tốt biết bao! Về phần Giai Diễm Tinh chảy nước mắt, hàm răng đã cắn nát đôi môi, nhưng không đau bằng trái tim. Trong đầu cô bây giờ đều là hình ảnh Vương Đông Quân kéo ống tay áo lên lộ ra vết sẹo nói với cô ‘cậu có tin tôi không?’. Bất lực, hối hận, tủi thân rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau. Năm đó không tin tưởng anh, khiến cô mất đi người bạn cùng bàn từng thật lòng đối xử với mình. Bây giờ không tin tưởng, khiến cô mất đi có thể là sự chờ đợi chân thành nhất, tiền bạc, tình cảm... Bão lòng của đám bạn cũng không ảnh hưởng đến bữa tiệc của Vương Đông Quân và mấy người Huỳnh Vân. Ngay cả Trần Hải Long cũng tham gia. Mấy nhân vật lớn này đều cho Vương Đông Quân đủ mặt mũi, xác lập rất nhiều quan hệ hợp tác thương nghiệp. Không chỉ như thế, mấy người này còn không có bỏ lơ Mai Tử Yên. Bọn họ đều là người máu mặt trong chuyện làm ăn, sở trường là xã giao. Quan tâm Mai Tử Yên, chắc chắn sẽ giành được thiện cảm của Vương Đông Quân. Mười giờ tối, tan tiệc. Huỳnh Vân chủ động đề nghị lái xe đưa Vương Đông Quân về, nhưng bị anh khéo léo từ chối. Anh định tự trở về. Huỳnh Vân có hơi thất vọng đi trước, nhắc Vương Đông Quân ngày mai nên đến công ty, dù sao cũng cần có anh xuất hiện một chút... Mai Tử Yên yêu cầu Vương Đông Quân đi theo cô một lát. Ánh trăng yên tĩnh, trên lối đi bộ rợp bóng cây. "Vương Đông Quân, đêm nay anh biểu hiện quá tốt, nghĩ đến cuối cùng đám người kia cũng mang vẻ mặt như ăn phải phân thì tôi đã muốn cười rồi!" Mai Tử Yên giơ đôi bàn tay trắng như phấn, hưng phấn nói. Vương Đông Quân nhìn cô một cái. "Cũng xem như ổn đi?" Mai Như Hiền trêu ghẹo. "Ổn. Chỉ là vụt mất một nam nhân đáng giá?" Vương Đông Quân vội vàng cản lại. "Dừng lại! Đừng nói lung tung!" Mai Tử Yên lén cười xấu xa, nói sang chuyện khác. "Huỳnh tổng gì kia dưới tay anh nhìn không tồi!" "Ừm, rất già dặn!" "Đúng vậy, dáng người đẹp, nhưng lại giống chị đại, sợ là sau này anh không thể không dùng quy tắc ngầm!" Vương Đông Quân lập tức đen mặt! Mai Tử Yên thực sự là nghĩ tới cô bạn Hạ Niệm Chân, tuy nói là đẹp nhưng ai biết chứ. Ven đường chặn một chiếc taxi, Mai Tử Yên lên xe rời đi... Vương Đông Quân đang muốn cưỡi xe đạp về thì một chiếc BMW dừng ngay ven đường. Cửa sổ xe hạ xuống, một người nhô đầu ra, chửi Vương Đông Quân không ngừng. "Anh nhớ mặt tôi, món nợ này tôi sẽ đòi đủ!" Vương Đông Quân cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện người này lại là Lý Hải Quỳnh. Khuôn mặt bị Mai Tử Yên tát thành đầu heo, suýt không nhận ra được. Khóe miệng Vương Đông Quân mang theo ý cười. "Luôn sẵn sàng tiếp đón, nhưng cậu vẫn nên về trước chỉnh trang lại gương mặt này đi!" Lý Hải Quỳnh tức giận đến mức điên cuồng ấn còi gào thét. "Vương Đông Quân, anh không chết yên ổn đâu!" Vứt lại câu uy hiếp này, cô ta giẫm chân ga phóng xe rời đi. Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài. "Thật sự là phụ nữ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà..." Khúc nhạc đệm này, Vương Đông Quân tất nhiên sẽ không để trong lòng, cưỡi xe đạp công cộng trở về... Sáng hôm sau. Vương Đông Quân mặc quần áo mà Mạc Huy sai người đưa tới tối hôm qua, chọn một bộ trang phục bình thường mặc vào. Vương Đông Quân không quen mặc vest. Ngoài ra, anh ta còn đưa tới một chiếc đồng hồ đeo tay mới kít. Anh không biết nhãn hiệu của nó, lên mạng tìm hiểu mới biết là Rolex bản giới hạn Giá trên thị trường là ba mươi tỷ! "Xem như là đồ tốt." Nhìn chiếc Rolex khảm đầy kim cương, Vương Đông Quân không nhịn được cảm thán. Dù sao Vương Đông Quân sống cuộc sống bình bình thường đã quen, không thích kiêu căng khoe của. Anh không mang đồng hồ, mà cất nó vào túi rồi đi đến công ty bất động sản Minh Khuê. Đến công ty, Huỳnh Vân cùng Mạc Huy đã dẫn các nhân viên cao cấp đứng chào đón từ sớm. So với hôm qua, hôm nay không xuất hiện bất kỳ chuyện nào ngoài ý muốn. Chỉ nhìn lướt qua một vòng, không phát hiện bóng dáng của Hứa Kỳ. "Phó tổng giám đốc Huỳnh, quản lý bộ phận nhân sự Hứa Kỳ không đến sao?"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau