Ngày thứ hai.
Vương Đông Quân tới công ty sớm.
Tối hôm qua Hạ Niệm Chân chắc chắn đã không về nhà.
Từ hôm qua, sau khi Hạ Huy mang người rời đi, rất nhanh Hạ Niệm Chân đã điên cuồng vùi đầu vào công việc.
Cấp dưới chỉ có 7 nhân viên, mọi công việc đều cần phải cần đến Hạ Niệm Chân tự mình tham dự.
Tối qua cô bận suốt đêm, hai vành mắt đã đen sì.
Vương Đông Quân có chút thương xót, mở miệng khuyên Hạ Niệm Chân nên giảm bớt khối lượng công việc, để có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút lại bị cô nghiêm túc từ chối.
Không chỉ có Hạ Niệm Chân, Triệu Sương cùng với 7 nhân viên cũng cơ hồ không thể chợp mắt nổi, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Chỉ tiếc rằng kết quả cũng không phải rất lý tưởng.
Bởi vì Hạ Huy làm khó dễ, dẫn tới việc không chỉ có Triệu Ninh mà cả những nhà cung ứng biết được tin này thì cũng cố ý trốn tránh Hạ Niệm Chân.
Đúng là như vậy, cho dù bận rộn cả ngày lẫn đêm thì số lượng nhà cung ứng ít đến đáng thương, về phần nguyên vật liệu được cung cấp trong hai ngày nay càng như muối bỏ biển.
Mặc dù như vậy cũng không hề ngăn trở những bước tiến của Hạ Niệm Chân.
“Có lãnh đạo và nhân viên như vậy còn lo gì không làm được việc lớn nữa.”
Vương Đông Quân ngồi ở cửa công ty, vừa chơi game Liên Quân vừa nói.
Không phải do anh chơi bời lêu lổng không giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/2626314/chuong-73.html