Edit: Pinkie
Tứ Nguyệt đã ở Hoài Xuyên ngây ngốc chờ người suốt một năm trời. Trong khoảng thời gian này, cô lần lượt rời đi ba lần, nhưng mỗi lần mang theo hi vọng rời đi thì lại ôm thất vọng quay về.
Lần này khi cô trở về, Hoài Xuyên đang bước vào mùa đông khắc nghiệt. Buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy tuyết lớn bay lả tả bên ngoài cửa sổ. Cô khoác áo khoác dày bên ngoài bộ đồ ngủ, nhìn nhánh cây trụi lủi ở bên ngoài và lớp tuyết dày trắng xóa trên mái nhà.
Ở xa xa, có một người cầm ô, đi chậm rãi về phía ngôi nhà cổ, trên lối đi quanh co để lại hàng loạt dấu chân sâu, nông không đồng nhất. Tứ Nguyệt đứng trước cửa sổ một lúc thì ra khỏi phòng, đi xuống lầu. Cô mở máy sưởi lên, rồi lại đi vào phòng bếp nấu một một ấm nước sôi.
Cô nghĩ, chờ đến lúc người kia tới, cô phải pha một tách trà ngon cho anh ta. Đây là phần thưởng cho tinh thần sẵn sàng ra ngoài đọc sách trong thời tiết giá lạnh thế này.
Tính toán thời gian đi bộ thì chắc người kia sắp đến. Tứ Nguyệt nắm chặt áo khoác dày trên người, chuẩn bị đi mở cửa. Cửa vẫn chưa kịp mở hoàn toàn thì cơn gió lạnh thấu xương của phương Bắc thổi qua mặt cô. Cô co rúm người lại, cắn chặt môi rồi mạnh mẽ mở cửa chạy ra ngoài sân.
Có một người đàn ông đang đứng bên ngoài cổng, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng của cô đã bị gió làm rối tung, che khuất tầm mắt, cô không thấy rõ khuôn mặt của người đó, chỉ mơ hồ có thể nhận ra thân hình cao lớn của anh.
Tứ Nguyệt cũng không quan tâm tới việc tóc đang bị rối tán loạn trên trán, đưa tay phải ra mở khóa cổng, “Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh!” Chờ đến khi cô đóng cổng lại, thì chiếc ô trên đầu đã giúp cô chắn gió lạnh. Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy biết ơn nên nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đến khi nhìn rõ người kia là ai thì cô chỉ ngây ngẩn cả người.
Xung quanh là tuyết trắng dày đặc, đối phương mặc chiếc áo khoác len màu đen mà cô vô cùng quen thuộc, trong mắt có ý cười, cũng là nụ cười ấm áp mà cô quen thuộc. Tay trái không cầm dù của anh đang cầm một ly trà sữa đậu đỏ.
Cô nhìn người trước mặt, bỗng nhiên đưa tay bụm kín mặt, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng cùng với bao lo lắng bất an, vào thời khắc này rốt cuộc đã có thể chấm dứt.
“Tứ Nguyệt, đừng khóc!”
Giản Trăn nhẹ nhàng đưa tay ôm Tứ Nguyệt vào trong ngực, thấp giọng an ủi cô.
Tứ Nguyệt bụm mặt trong ngực anh, tiếng khóc dần dần trở nên to hơn, “Giản Trăn, Giản Trăn, Giản Trăn….”
“Anh đây, anh đây, anh ở đây…”
Hết lần này tới lần khác, anh nhẹ nhàng đáp lại cô.
Hai năm trước, để phá án và bắt hung thủ của một vụ án giết người từ mười năm trước, cục cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án mới. Anh và một số đồng nghiệp khác đã đến hơn 20 thành phố khác nhau để điều tra, và cuối cùng đã tìm được nhóm tội phạm có mang theo súng ẩn núp ở Vân Nam và Myanmar. Sau hơn hai tháng điều tra, tổ chuyên án đã tìm được nơi trú ẩn của bọn chúng và phải tới tháng 5 năm nay, tổ chuyên án mới triệt phá thành công nhóm tội phạm này.
Nhóm tội phạm kia cực kỳ cẩn thận và xảo quyệt, trong quá trình truy bắt, anh và một đồng nghiệp khác đã bị bắn và bị thương. Lúc viên đạn xuyên qua ngực, trước mặt anh hiện lên một bóng người, không phải là cha mẹ đã dưỡng dục anh, cũng chẳng phải là anh em kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau, mà là một cô gái khờ khạo nhưng đã bao dung ôm cả thế giới vào lòng.
Trời đất xoay vòng, gió lạnh buốt xương thổi ngang mặt, anh ôm người con gái của anh vào lòng, không biết anh đã may mắn cỡ nào để có thể được gặp lại cô vào lúc này.