Edit: Pinkie
Khi Tứ Nguyệt đến đây, cô đã biến tầng một của ngôi nhà cổ thành một phòng đọc sách. Cô bỏ tất cả đồ đạc trước đó đặt trong tầng một vào gác xếp. Giá sách và bình phong thủy mặc dùng để ngăn cách từng khu được một người bạn vận chuyển từ thành phố Giang Lâm đến đây cho cô.
Bạn Tứ Nguyệt nói cô cần gì phải phiền phức như vậy. Cô cầm điện thoại bước ra sân, ngồi xuống rồi cười vui vẻ: “Trong khoảng thời gian đẹp nhất, tớ muốn làm chuyện gì đó nhẹ nhàng.”
Sau khi nói chuyện điện thoại với bạn của mình xong, cô treo tấm biển gỗ được cô ấy vận chuyển đến ngày hôm qua ra bên ngoài hàng rào, trên đó có viết bốn chữ ‘Tĩnh Sách Tiểu Uyển’.
Dưới ánh nắng rực rỡ và gió nhẹ khẽ khàng của tháng tư, Tĩnh Sách Tiểu Uyển với phong cách cổ xưa ra đời.
Sau khi tiệm sách khai trương, Vi Vi có lẽ là người hào hứng nhất. Mỗi lần đều là người đầu tiên đến và là người cuối cùng rời đi.
Ngôi nhà cổ luôn yên lặng quạnh quẽ cũng bởi vì như vậy mà trở nên sinh động hơn không ít.
Buổi chiều thứ bảy, Tứ Nguyệt đang rửa cà rốt trong phòng bếp. Cô muốn nấu súp cà rốt kem cho những học sinh đến đây đọc sách.
Vi Vi lẻn chạy vào phòng bếp, thấy cô đang gọt cà rốt thành hạt lựu nhỏ thì không kìm lòng được mà bỏ một miếng nhỏ vào trong miệng.
Cô cúi đầu cười cười, cố ý để lại một đoạn cà rốt đưa cho Vi Vi, “Này, cầm lấy ăn đi này bạn thỏ nhỏ!”
Vi Vi cầm cà rốt, bắt chước thỏ dùng răng cửa cắn cà rốt, hai mắt mở to nhìn cô.
Tứ Nguyệt bật cười thành tiếng.
Sau đó, cô lại đổ nước dùng đã nấu sánh lại cho vào trong nồi, cho thêm một ít nước sôi vào rồi khuấy đều trên lửa nhỏ. Vi Vi đứng ở bên cạnh, không khỏi nuốt nước miếng một phát, “Chị Tứ Nguyệt, hình như buổi trưa em chưa ăn no.”
“Súp này sẽ chín ngay đây!”
Tứ Nguyệt cầm lấy lọ gia vị, cho một chút muối vào nồi súp, sau đó lại cho thêm một ít kem lạt, nghiêng đầu nhìn Vi Vi: “Vi Vi, em giúp chị Tứ Nguyệt lấy mấy cốc sứ hoa anh đào trên bàn qua đây.”
Sau khi múc xong một chén, Tứ Nguyệt cắt bánh mì nướng thành từng khối vuông rồi đặt bên ngoài chén súp, sau đó phủ một lớp bơ lạt lên trên đó.
“Nếm thử một miếng không?”
“Chị Tứ Nguyệt, món này thơm quá!” Vi Vi vừa liếm môi vừa cầm một cốc sứ anh đào, nhấp một ngụm rồi lại hỏi cô: “Chị Tứ Nguyệt, chị thích món này sao?”
Tứ Nguyệt ngừng động tác múc súp, một lúc sau mới nói: “Đây là lần đầu tiên chị làm.”
Giọng cô rất nhỏ, Vi Vi phải kiễng chân, ghé sát vào bên cạnh cô thì mới có thể nghe hết toàn bộ.
“Chị Tứ Nguyệt, trước đây chị là bác sĩ dinh dưỡng sao?” Vi Vi bật thốt.
Tứ Nguyệt lắc đầu, “Chỉ là trước đây có một người nói cho chị biết, cà rốt được trồng ở những nơi ít người biết,” Nói xong thì cô nở nụ cười nhẹ, “Ừ, cà rốt rất giàu dinh dưỡng, Vi Vi, em uống nhiều một chút.”
Ở sảnh trước đang có nhóm ba, nhóm năm học sinh hoặc đang ngồi yên lặng đọc sách, hoặc nhỏ giọng thảo luận nội dung trong sách. Tứ Nguyệt bưng khay đứng cách đó không xa, nhìn bọn họ rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
Bên ngoài phòng tràn ngập hương hoa, cảnh vật tưới mát lòng người, thời tiết tháng tư cũng dần trở nên ấm áp hơn.