(Hắc bạo quân trong rừng rậm cùng câu chuyện cũ về căn nhà kẹo.)
Không đến hừng đông, Duy Tháp liền vội vội vàng chạy trở về rừng quạ đen.
Hắn cơ hồ không chút do dự hướng chỗ sâu trong rừng chạy tới, nguyên bản nghĩ ly khai nơi ở từ nhỏ cả ngày, rồi trở về sẽ làm hắn sinh ra cảm giác khác lạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chính là, hắn căn bản không có tâm tư đi nghĩ đến việc này. Mãi cho đến khi gặp được một con quạ đen lạc lõng với một đàn quạ đen trong rừng, mới như được giải thoát mà nhuyễn hạ hai chân.
“Thật tốt quá......” Duy Tháp khuôn mặt trắng bệch lẩm bẩm, sau đó ôm sát lấy con quạ đen lạc loài kia, tựa như lúc ban đầu họ rời đi rừng rậm vậy.
Hơn nữa như hắn nguyện ước, chân Duy Tháp vừa bước ra khỏi rừng rậm, quạ đen trong lòng ngực lại biến thành bộ dáng của Đức Nhĩ Đa Tư.
“Thế nào? Ngươi có khỏe không?” Duy Tháp khẩn cấp hỏi, tràn ngập lo lắng.
Đức Nhĩ Đa Tư gật gật đầu, trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, mặt khác thoạt nhìn tựa hồ không có trở ngại gì.
“Như vậy ta nghĩ chúng ta tốt nhất hôm nay sau khi mặt trời xuống núi, liền đi tiếp qua rừng rậm.” Duy Tháp nhẹ nhàng thở ra nói, “Tuy rằng không biết sao lại thế này, nhưng ta hơi chút lý giải mụ mụ nói là có ý gì...... Nguyên bản còn không hiểu, vì sao nàng rõ ràng nói bên ngoài tràn ngập nguyền rủa, nhưng ngược lại những người khác lại gọi nơi đây là ” Khu rừng bị nguyền rủa”......”
“Mặt trời xuống núi sẽ biến trở về bộ dáng quạ đen sao......” Đức Nhĩ Đa Tư lý giải lời của y: “Không chỉ có thế, ngay cả trí nhớ cùng ý thức đều biến mất......”
Nếu lúc ấy không nghe thấy Duy Tháp gọi hắn mau trở lại rừng rậm, chỉ sợ hiện tại hắn sẽ không đứng ở chỗ này mà thực sự trở thành một thành viên trong đàn quạ đen thấp hèn mà hắn tối chán ghét. Đức Nhĩ Đa Tư nhăn lại mi, lần đầu cảm nhận được cái gọi là lạnh đến thấu xương là cảm giác gì.
“Đúng vậy...... Nhưng là, nếu như có thể vào ban ngày đuổi tới tòa rừng tiếp theo, buổi tối cho dù ngươi biến thành quạ đen, hẳn là cũng sẽ không mất đi ý thức đi......” Duy Tháp nghiêm túc nói, nhưng nói còn chưa xong, y lại đột nhiên nhấp hé miệng, thần tình do dự nhìn hắn.
Biết y có chuyện muốn nói, Đức Nhĩ Đa Tư không thúc giục chỉ nhíu mày.
“Ta cảm thấy được, ngươi không cần thiết đi, thì hơn?” Duy Tháp rốt cục mở miệng, “Ta vì tham gia vũ hội mới rời đi, nhưng với ngươi mà nói...... Ly khai rừng rậm ngược lại rất nguy hiểm đi? Không tất yếu phải theo giúp ta......”
Nói còn chưa dứt lời, Duy Tháp lại gặp được biểu tình tức giận như bị vũ nhục của Đức Nhĩ Đa Tư. Đây là biểu tình y hệt với năm năm trước, nhưng bất đồng là, khi đó bề ngoài non nớt lúc này đã biến thành gương mặt thành thục.
“Ngươi đang nói cái gì?” Hắn nheo lại mắt, thanh âm lạnh lùng nói, “Ngươi là nói ta sẽ sợ hãi loại hậu quả này cho nên không dám đi tiếp sao? Nếu sợ hãi cái sự này, ta hôm nay đã......”
“Chính là ta sẽ sợ hãi a!” Duy Tháp nhịn không được đánh gãy lời hắn, lôi kéo cánh tay hắn lay mạnh.”Vạn nhất ngươi thật sự biến thành quạ đen bình thường, ta đây làm sao bây giờ a!” Y một bộ biểu tình như sắp khóc, ngược lại khiến cho Đức Nhĩ Đa Tư lăng lăng ngậm miệng.”Hiện tại mụ mụ không thấy, nếu ngay cả ngươi cũng biến mất, ta một mình một người căn bản là......”
Cũng đâu có liên quan tới ta. Đức Nhĩ Đa Tư vẫn cho là mình sẽ trả lời như vậy mới đúng. Nếu là trước đây hắn tuyệt đối sẽ nói vậy.
Nhưng hiện tại hắn lại nhìn chăm chú vào thiếu niên đang khóc thút thít trước mắt, cái gì cũng không thoát ra khỏi miệng được.
Sau một hồi khá lâu, hắn bỏ tay y ra, ngữ khí tuy rằng lãnh đạm như trước nhưng đã trở nên không có chút lực công kích.”Kiếm của ta mà?”
“Ngô? Ta không lấy ra nữa......”
Đức Nhĩ Đa Tư không lên tiếng xoay người bước đi.
“Ngươi, ngươi muốn đi đâu?”
“Quay về quán trọ lấy hành lý.” Đức Nhĩ Đa Tư vừa đi vừa trả lời, Duy Tháp phía sau vội vàng đuổi theo hắn.
“Cho nên ngươi muốn đi hay không?”
Đức Nhĩ Đa Tư trầm mặc, sau đó lại “Ân” một tiếng.
“Ta sẽ quay về rừng rậm vào lúc chạng vạng, mỗi đêm đều như vậy, thẳng đến khi nguyền rủa được cởi bỏ mới thôi.”
Duy Tháp sững sờ dừng bước lại, Đức Nhĩ Đa Tư ở phía trước cũng đi thêm hai bước rồi dừng lại.
“Làm sao vậy?” Hắn nói: “Đi mau a.”
Duy Tháp ngốc nhìn biểu tình lạnh lùng kia một hồi lâu, lúc sau nín khóc mỉm cười.
“—— ân!”
:)))))))))))))))))))))) ngọt như kẹo thông đường <ách, dù ta chưa ăn bao h>, ai bảo là không có hồng phấn chứ?
+++++
Bọn họ nhanh chóng về tới trấn trên, cầm hành lý từ quán trọ sau tức khắc chạy lấy người, phía trước có không ít người chỉ trỏ bọn họ, nhưng biểu tình cùng lúc trước khác nhau, trở nên có chút hoảng sợ.
Duy Tháp không rõ cho nên đi theo sau Đức Nhĩ Đa Tư lén nhìn bọn họ, thôn dân khe khẽ nói nhỏ làm cho hắn cảm thấy hoang mang, ánh mắt này giống như đang nhìn những gì ghê tởm khủng bố vậy, không khí không thoải mái tràn ngập trấn nhỏ vốn an bình.
“Từ quạ đen biến trở về hình người tựa hồ bị người ta thấy được.” Đức Nhĩ Đa Tư giải thích, nhưng biểu tình xem ra không hề để ý.
Duy Tháp không rõ lắm có chỗ nào không đúng, nhưng đúng lúc Đức Nhĩ Đa Tư lại nói như vậy, dù sao bọn họ cũng muốn ly khai.
Chính là khi bọn hắn bước ra khỏi trấn nhỏ, có người hướng bọn họ dùng sức ném đồ vật linh tinh này nọ. Duy Tháp sờ sờ đầu, lại chỉ đụng đến chất dịch lỏng do trứng chim bị đập vỡ chảy xuống.
“Cút đi! Ma nữ!” Có người bạo gan kêu lớn, sau đó coi như là mở đầu, thanh âm chửi bậy vang vọng đầy trời.
“Trả con cho ta! Hung thủ giết người!”
“Cút đi khỏi đây! Đồ yêu quái quạ đen!”
Duy Tháp mờ mịt nhìn vài gương mặt xa lạ nhưng đều tràn ngập chán ghét, sau đó liếm liếm dịch trứng trên ngón tay, lộ ra biểu tình khó ăn. Nhưng thật ra thanh niên bên cạnh đã đưa tay lấy thanh trường kiếm trên thắt lưng xuống, răng rắc một tiếng, sát khí lạnh như băng từ trên người hắn tản ra.
Duy Tháp chú ý tới ánh mắt Đức Nhĩ Đa Tư nheo lại, thoạt nhìn tuy không đem chửi bậy của họ để vào mắt, nhưng không thể nghi ngờ hành động này đã xâm phạm đến tôn nghiêm của hắn.
“...... Lũ sâu bọ đê tiện......” Y nghe thấy hắn thì thào như vậy, thanh âm lãnh đến mức có thể đem người ta đông lại.
Duy Tháp ngoảnh đầu nhìn sang phía chân trời, không trung đã lộ ra một mảng trắng, không hề có vẻ mờ mịt.
“Vẫn là nhanh đi thôi, Đức Nhĩ Đa Tư.” Y nhịn không được nói: “Vạn nhất không thể đuổi tới rừng rậm lúc chạng vạng, chúng ta liền phiền toái.”
Đức Nhĩ Đa Tư liếc mắt một cái, nhớ tới chính mình trước đó không lâu đã ước định với Duy Tháp. Hắn trầm mặc đem tầm mắt dừng lại trên đống hỗn hợp trứng và vân vân trên đầu y.
“Ngươi không tức giận?”
“Ân? Tức giận?” Duy Tháp sửng sốt, sau đó sờ sờ đầu của mình, “Ngươi nói cái này sao? Sinh tức giận cái gì? Này dùng nước rửa đi là xong mà? Chính là hương vị có điểm quái......”
Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì, nhưng đột nhiên tức giận như một quả bóng cao su xì hơi biến mất thu hồi kiếm.
“Tuy rằng không hiểu lắm bọn họ rốt cuộc vì cái —— Đức Nhĩ Đa Tư?” Duy Tháp kinh ngạc nhìn Đức Nhĩ Đa Tư đã quay gót bỏ đi, kinh ngạc cất bước theo hắn, cùng hắn trực tiếp xem nhẹ những thôn nhân đã bị sát khí của hắn dọa cho không dám lên tiếng.
“Ngươi làm sao vậy? Cũng không cần đi nhanh như vậy, ta sẽ đuổi không kịp —— ngươi......”
+++++
Vài ngày tiếp theo, hai người đi không ngừng nghỉ (nguyên văn là “mã bất đình đề” nghĩa là ngựa không dừng vó, “đi không ngừng nghỉ” cũng có nghĩa tương tự),buổi tối thì qua đêm trong rừng, mục tiêu thẳng đến thủ đô vương thành.
Duy Tháp giống như đứa trẻ lần đầu tiên đến với thế giới, cái gì cũng thấy mới lạ, dọc theo đường đi như máy hát không nghỉ, cứ quấn quít lấy Đức Nhĩ Đa Tư hỏi lung tung này nọ. Người kia tuy rằng cảm thấy y thật sự là dong dài phiền chết người, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn xuống không phát tác, dù sao ở cùng Duy Tháp không phải mới một năm hai năm, hắn cũng sớm thành thói quen, hơn nữa hai ngày này hiểu biết đối với Duy Tháp đã hơn rất nhiều.
Chính là tuy rằng y tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng điều này cũng giới hạn với biểu đạt của Đức Nhĩ Đa Tư. Nếu có người xa lạ lại đây hỏi chuyện, y luôn chân tay luống cuống tránh ở phía sau hắn, cũng không nghĩ tới hành động như vậy với một thiếu niên thanh tú có bao nhiêu quái dị. Nhưng hiển nhiên Đức Nhĩ Đa Tư cũng không thèm để ý, càng am hiểu bỏ qua hoài nghi của người khác hoặc là ánh mắt ái mộ. Vừa đến thành trấn, Duy Tháp liền tránh ở phía sau hắn, Đức Nhĩ Đa Tư lãnh nghiêm chở che cho kẻ yếu thành một tổ hợp quái dị.
Bình thường nếu qua thành trấn khi cần dùng đến tiền, Đức Nhĩ Đa Tư sẽ ở phía trước tùy ý cướp bóc vài người qua đường, hoặc là bọn cường đạo thấy bọn họ thế lực đơn bạc mà sấn tới, hắn nói dù thế nào hắn cũng là Đại vương tử chân chính của quốc gia này, cho nên hướng dân chúng lấy tiền là chuyện đương nhiên, càng đừng nói đến bọn đạo tặc bại hoại. Duy Tháp cái hiểu cái không gật gật đầu, hơn nữa lúc sau mỗi khi Đức Nhĩ Đa Tư cướp bóc người qua đường, y luôn đứng ở một bên liều mạng vì hắn thét to cố lên. (ôi hai cái đứa này =.=!)
Y đã từng hỏi Đức Nhĩ Đa Tư sao kiếm thuật lại lợi hại như vậy, dù sao trước đây hắn sinh hoạt trong rừng đều dưới lốt quạ đen, sẽ không có khả năng luyện kiếm đi?
Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư chính là vẻ mặt lạnh nhạt giải thích, hắn từ lúc rời bụng mẹ đã bắt đầu luyện kiếm, xử dụng kiếm với hắn mà nói giống như ăn cơm bữa vậy, nên chết trong tay hắn nam nữ già trẻ đều có vô số kể. (Ọ_ỌĐứa con nuôi của mềnh đây sao???)
Lời này làm cho lúc tối Duy Tháp nhóm lửa, nhịn không được nhớ tới chuyện xưa người ngâm thơ rong kể ban ngày trong tửu quán.
—— thật lâu thật lâu trước kia, có một người gọi là hắc bạo quân.
Vị bạo quân kia hỉ nộ vô thường(vui buồn thất thường),duy ngã độc tôn, phản nghịch tàn khốc, coi mạng người như cây cỏ, đi đến đâu máu tươi tràn đến đó, sợi tóc tối đen cùng áo choàng tựa như bóng ma.
Phụ thân của hắn nói với hắn “Hãy thu hồi kiêu ngạo của ngươi” ;
Mẹ của hắn nói với hắn “Lấy kiếm của ngươi bảo hộ mọi người” ;
Tỷ tỷ của hắn nói với hắn “Cảm thụ yêu thương của chúng ta” ;
Đệ đệ hắn nói “Và học tập ôn nhu thông cảm” ;
Mà hắn không chút lưu tình lấy thanh kiếm kiêu ngạo chặt đứt mong đợi của mọi người.
Hắc bạo quân như trước là bạo quân màu đen, mang theo mái tóc đen bị nguyền rủa, dẫm đạp lên dân chúng quốc gia, dẫm đạp lên hết thảy trên đời, cuối cùng như đã chơi chán rồi, biến mất không còn sót lại thứ gì trên mặt đất hoang vắng ——
Lúc ấy Duy Tháp giống như lý giải được tất cả, mà Đức Nhĩ Đa Tư bên cạnh cái gì cũng không nói, chỉ như đang nghe chuyện xưa của người khác, không có biểu tình gì nghe người xem phụ họa mắng tên hắc bạo quân.
—— khi đó, khắp thiên hạ đúng là tám phần đều chúc mừng.
Duy Tháp nhớ tới những gì Đức Nhĩ Đa Tư từng nói.
Mà bọn họ đích xác đều chúc mừng.
Mắt của y lệ từng giọt từng giọt rơi trên đầu mồi lửa vừa chớm nổi lên ánh lửa, thế là lửa không dậy nổi nữa. Quạ đen thoạt nhìn như đang ngủ gật.
Duy Tháp lau nước mắt, không quấy rầy đồng bạn nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi, y lẳng lặng dựa vào mép thân cây, dừng ở khoảng không nơi bó củi không dậy nổi lửa mà ngẩn ngơ.
Không biết im lặng bao lâu, y đột nhiên giật giật môi, vòng tay lên đầu gối mình, lấy âm lượng cực thấp, bắt chước ngữ điệu của người ngâm thơ rong, tự thuật chuyện xưa.
—— có một nam hài cùng một cô gái ngốc bị cha mẹ vứt bỏ đi trong rừng rậm, lại chịu đói thật nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được căn nhà bằng kẹo của phù thủy.
Nàng kéo dài sinh mệnh đã gần hết của hai đứa trẻ, muốn đổi lấy tương lai của hai sinh mệnh ấy.
Nhìn thấy một tia ánh sáng trong bóng tối nam hài cùng cô bé liền lập tức đáp ứng, tiếp nhận thức ăn mà phù thủy bố thí. Nhưng đến lúc phải thực hiện ước định với phù thủy, bọn họ lại có ý đào tẩu.
Phù thủy đem trói nam hài lại, dưỡng béo rồi tính toán làm thịt ăn luôn, cũng ra lệnh cho cô gái giúp nàng nhóm lửa, nhưng cô gái lại nói hỏa lò trục trặc không dậy nổi lửa.
“Ngươi đồ con gái ngu ngốc!” Mụ phù thủy mắng, tự mình đi đến gần lò kiểm tra.
Cô gái lại thừa dịp mụ phù thủy kiểm tra lò lửa đem nàng đẩy vào, đóng cửa chặn lại, mang theo ca ca của nàng, cầm đi tất cả vật đáng giá trong phòng, ly khai tòa nhà bằng kẹo đã từng làm bọn họ vui vẻ, đi tìm cha mẹ đã vứt bỏ họ——
Rốt cuộc cái gì là thân tình?
Đem tiểu hài tử vứt bỏ thật sự cũng coi là cha mẹ sao? Yêu cầu lấy sinh mệnh để trao đổi thực sự là phù thủy độc ác sao? Vu bà giết chết cha mẹ hắn rồi nuôi hắn lớn thực sự không thể coi là mẹ hắn được sao?
Duy Tháp không rõ, nhưng hắn không thể nghi ngờ mình đã đem vu bà người thương hắn hận hắn đau hắn cũng ngược đãi hắn như là người thân ruột thịt. Tính mạng và phân cảm tình trước kia căn bản là không thể phân định nữa.
Rõ ràng phải là như vậy mới đúng......
Hắn đang suy tư chậm rãi ngủ, trong lòng cuối cùng nghĩ muốn gặp lại người mẫu thân đã lâu không thấy, nàng tóc đen thô cùng tươi cười khó coi thậm chí là thanh âm khàn khàn, đều khiến Duy Tháp hoài niệm đến phát khóc.
Quạ đen đồng thời chậm rãi mở mắt.
Trước mắt là đống cành cây khô đan xen vào nhau, bóng tối bao phủ khắp nơi, giống như tùy thời sẽ có một sinh vật không biết tên từ bóng đêm nhảy ra.
Nó từ nhỏ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, lại càng không nói đến lúc biến thành quạ đen, tầm nhìn của loài chim đã khiến mọi vật trở nên không phân rõ trắng đen.
Trước mắt có loại thị giác không thuộc về mình lại khiến nó quen thuộc, thậm chí có sự an tâm kỳ lạ, nó không hề bị thể xác này hạn chế.
Nó lấy thị giác này vượt qua vô số tháng năm, lấy ánh mắt kiêu ngạo bễ nghễ nhìn hết thảy.
—— con của ta a......!
Mỗi buổi tối, mỗi buổi tối, có một nữ nhân luôn la lên từ tâm mình một câu khó có thể quên.
Nó làm như một con chim bình thường, lẳng lặng dừng lại trên nhánh cây, sau đó nhìn nữ nhân phía dưới như phát điên mà xông vào trong rừng, cao giọng la lên.
—— ngươi ở nơi nào? Ngươi ở nơi nào? Con ta! Của ta......!
Nữ nhân rơi lệ đầy mặt, tóc đen khô héo vô lực phiêu đãng, trường bào đơn bạc bị nhánh cây cùng cỏ dại tàn phá không chịu nổi. Nhưng mà đáp lại nàng chỉ có tiếng kêu khó nghe của đàn quạ đen cùng tiếng gió thê lương.
Thời gian lưu động trong rừng ban đêm thực không có ý nghĩa, nó nhìn nữ nhân cuối cùng vô lực hư nhuyễn trên mặt đất, giống như một hơi già nua đi rất nhiều.
Mà nó không đáp lại. Một chút phản ứng cũng không có. Nó không rõ nữ nhân muốn đuổi theo làm gì.
Cứ việc để nàng mỗi đêm đều đến, mỗi đêm đều khóc, mỗi đêm đều nản lòng rời đi, nó vẫn không rõ hành vi ấy có ý nghĩa gì. Thậm chí ngay cả hỏi thân phận nàng và lý do cũng không.
Đức Nhĩ Đa Tư nhắm hai mắt lại.
Lúc nó lại mở to hai mắt, ánh vào mắt vẫn là rừng rậm ban đêm, nhưng chỉ còn lại Duy Tháp đang ngủ say bên dưới.
Nó thấy y toàn thân cuộn lại dựa vào thân cây, trên khuôn mặt trắng nõn có ít nước mắt hiển thị không rõ, mày hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên ngủ không tốt.
Đức Nhĩ Đa Tư buông xuống suy nghĩ.
Cuối cùng Duy Tháp vẫn không đem lửa đốt lên.
Rừng rậm ban đêm thực rét lạnh. Nó nghĩ. Y rất có thể bị cảm mạo.
—— chỉ cần có thể có một chút điểm thì tốt rồi...... Cho dù là một chút ôn nhu, ngươi cũng sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt.
Nó nhớ tới đệ đệ. Điểm chung duy nhất của nó với đệ đệ là một màu tóc vàng chói mắt. Nó đạm màu mắt bởi vậy hiện lên quang mang phức tạp.
Đức Nhĩ Đa Tư phát hiện mình nguyên lai ngay cả “ôn nhu” hắn trước kia khinh thường nhất rốt cuộc là cảm tình kiểu gì, đều hoàn toàn không hiểu được.
Nhưng hiện tại nó lại sinh ra nghĩ muốn thay tên kia bởi vì ôn nhu làm nó rơi lệ đắp chăn.
Nhưng mà thân là quạ đen nó không làm được gì cả.
+++++
Khi bọn hắn rốt cục đến thủ đô, khoảng cách tới vũ hội vương tử lại qua ba ngày, chỉ còn hai ngày nữa.
Duy Tháp hưng phấn phe phẩy cánh tay Đức Nhĩ Đa Tư, hai mắt xanh sẫm loạn ngắm chung quanh. Y tìm nơi không người thay váy tùy thân, đồng thời cũng cởi xuống ‘đuôi ngựa’, nhất thời từ nam nhân lại biến thành bộ dáng nữ nhân.
Đức Nhĩ Đa Tư hơi hơi nhíu mi, có chút kinh ngạc. Cho dù đã sớm xem qua bộ dáng nữ trang của y, nhưng xem qua nam trang của y, cũng tiếp nhận y thực tính như hiện tại, nhưng vẫn cảm thấy được cách ăn mặc như nữ nhân của y thật không thích hợp.
Cũng không phải lớn lên giống nữ nhân, mà là trong xương cốt có loại khờ dại thuần túy hấp dẫn. Có lẽ bởi không trải qua xã hội xấu xí này tàn phá đi, tuy rằng trên thực tế đã mười tám tuổi, nhưng thoạt nhìn lại thấy còn nhỏ hơn chút. Điều này làm cho hắn lúc mặc nam trang thì không đến mức ẻo lả, nữ trang cũng sẽ không khó coi, cùng lắm là như đứa trẻ chưa trưởng thành.
Duy Tháp thay đổi sự sợ hãi rụt rè trước kia, ngược lại còn lôi kéo Đức Nhĩ Đa Tư chạy trên con đường náo nhiệt. Chỉ có thể nói thật không hổ là thủ đô, mặc kệ là bố cục hoặc là đám đông cũng không hề giống như những thành trấn trước kia, mà đẹp hơn hẳn. Nhưng so sánh với sự mới lạ của Duy Tháp, điều này đối Đức Nhĩ Đa Tư mà nói, lại chỉ có sự hoài niệm làm hắn chán ghét.
Không bao lâu bọn họ lại hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, nhất là bề ngoài của Đức Nhĩ Đa Tư tựa hồ ở đâu cũng nổi tiếng, không ít tiểu thư liên tiếp hướng hắn phao mị nhãn, cùng địch ý trừng Duy Tháp bên cạnh hắn, nhưng tầm mắt khi nhìn đến cái đầu tổ quạ và quần áo bị tàn phá thảm thương của y, lại nhịn không được che miệng cười trộm.
Có lẽ bởi sắp tới lễ hội tuyển thê của vương tử, khắp ngõ ngách trong thành, nữ nhân đều chiếm đa số, mỗi người ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, như là âm thầm so đấu trước vũ hội, váy thật dài làm người ta hành tẩu khó khăn, Đức Nhĩ Đa Tư không chỉ vì vậy mà phản cảm.
“Nếu Đức Nhĩ Đa Tư chưa từng đến rừng rậm, hôm nay người phải tổ chức vũ hội chính là ngươi đi?” Người lôi kéo hắn đi chung quanh – Duy Tháp hỏi.
Đức Nhĩ Đa Tư hừ lạnh một tiếng, sự chán ghét mãnh liệt không chút che dấu hiển lộ trên mặt. Duy Tháp khanh khách cười trộm.
Không hề nghi ngờ, nếu như là Đức Nhĩ Đa Tư, hẳn là không có khả năng làm cho hoạt động ngu xuẩn như vậy cử hành đi.
Biết Duy Tháp rõ là cố ý, Đức Nhĩ Đa Tư tức giận trừng y, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi hoàng cung?”
Nói xong hắn nhịn không được nhíu mi, hình như vấn đề này hắn đã hỏi rất nhiều lần...... Tuy rằng đều hiểu được Duy Tháp rời rừng rậm chính là vì tham gia vũ hội, nhưng sự kiện ấy mặc kệ nghĩ như thế nào đều thực buồn cười, hơn nữa hắn thật sự không muốn thấy y chen chúc giữa đám nữ nhân phấn son đầy mặt hương thơm dạt dào làm người ta nghẹt thở kia, càng đừng nói trở thành Vương phi.
Nhưng cảm giác cứ để ý như vậy thật sự rất kỳ quái, hắn không có lý do gì ngăn cản y.
Là lạ ở chỗ nào......?
“Kia đương nhiên a, làm không tốt có thể nhìn thấy mụ mụ, đây không phải là ngươi đã nói sao?” Không chú ý tới sự trầm tư của hắn, Duy Tháp trả lời.
Đức Nhĩ Đa Tư không còn lời nào để nói, bởi vì đích thật là hắn đã nói vậy.
“Đừng lo lắng, Đức Nhĩ Đa Tư, nói thế nào thì vương tử cũng không thể tìm ta khiêu vũ đi? —— a, ta là nói đệ đệ vương tử của ngươi.” Y thè lưỡi, “Hơn nữa ta cũng chán ghét hắn.”
Đức Nhĩ Đa Tư nhướng nhướng mày, “Ngươi căn bản là chưa thấy qua Tra Lý tư đi?”
“Tra Lý tư......? A, tên nhị vương tử kia sao......” Duy Tháp lẩm bẩm nói: “Chính là, là hắn mệnh lệnh tay sai đem ngươi mang đến rừng rậm đi? Cho nên ta chán ghét hắn...... Ách? Không...... Nói không chừng là cảm tạ hắn mới đúng?” Y ngẩn người, nhịn không được cau mày lẩm bẩm: “Nếu Đức Nhĩ Đa Tư không tới, ta sẽ không nhận thức ngươi rồi đó......”
Nhìn Duy Tháp lầm bầm lầu bầu, Đức Nhĩ Đa Tư có cảm giác thực kỳ diệu. Tựa hồ muốn cười, nhưng lại cảm thấy được như vậy rất không giống mình, cảm giác mâu thuẫn như vậy trước kia hắn chưa từng trải qua, nhưng tựa hồ từ khi nhận thức Duy Tháp đã thường xuyên sinh ra những tình tự như vậy, làm hắn không biết nên biểu hiện thế nào mới tốt.
“Ách? Đức Nhĩ Đa Tư ngươi mất hứng sao? Sắc mặt hảo khó coi.”
Nghe vậy, Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được trở mình xem thường. Lại không nghĩ rằng Duy Tháp bởi vậy mà nhìn hắn sững sờ.
“Thế nào?” Hắn khó hiểu nhíu mày.
Duy Tháp ngây người một chút mới đáp lời: “...... Lần đầu thấy ngươi có biểu tình này mà.” Y thở hắt ra nói: “Nên nói như thế nào nhỉ...... Cảm giác ngươi giống người hơn, có chút kinh ngạc......”
“Ta không phải người gỗ.”
“Là đúng vậy rồi...... Bất quá......” Duy Tháp như tự hỏi suy nghĩ nói, “Phải nói...... Kia một chút cũng không giống ngươi?”
Đức Nhĩ Đa Tư không hờn giận nheo lại mắt.
“A a...... Ta không nói không tốt!” Duy Tháp vội vàng la lên: “Chính là rất kinh ngạc! Kỳ thật ta rất cao hứng! Có thể nhìn đến những biểu tình khác của Đức Nhĩ Đa Tư thật sự rất cao hứng!”
Đức Nhĩ Đa Tư hừ một tiếng.
Thấy thế, Duy Tháp càng thêm lo lắng giải thích: “Ta nói thật! Bởi vì, Đức Nhĩ Đa Tư chỉ đối ta lộ ra loại biểu tình này đi? Thật giống như ta thực đặc biệt, cho nên ta......”
“Không có gì đặc biệt hết!” Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên đánh gãy lời của hắn, hơi kích động cao vút âm lượng làm cho chung quanh có vài giây ngắn ngủi trở nên lặng ngắt như tờ, nhưng lập tức lại bị bao phủ bởi tiếng người ồn ào.
Duy Tháp thoạt nhìn đã muốn ngây người, tựa như tảng đá cứng đờ tại chỗ, mà Đức Nhĩ Đa Tư giống như đột nhiên ý thức được chính mình phản ứng quá độ, sách một tiếng, chật vật xoay người.
“Trên người của ta còn chút tiền thừa lại, cầm mua ít quần áo mới đi.” Hắn lấy ngữ khí như lúc bị nguyền rủa thấp giọng nói: “Bằng khuôn mặt của ngươi, căn bản còn không vào được trong thành.”
Nói xong, hắn liền mặc kệ Duy Tháp đi luôn. Chỉ còn Duy Tháp ngơ ngác nhìn bóng Đức Nhĩ Đa Tư.
Một hồi lâu sau, y thần tình không thể tin được che miệng, bất khả tư nghị(không thể tin được) mà mở miệng lẩm bẩm: “Cái kia Đức Nhĩ Đa Tư...... Cư nhiên đỏ mặt a......”