Tiếng thác ầm ầm, Đàm Bát Chưởng mang theo Lưu Tiểu Lâu tiến vào Phi Long Bộc bên trái, hang động sau thác nước rất lớn, ngoặt qua hai khúc quanh, tiếng nước rất nhanh nhỏ xuống, trước mắt là một sảnh động rộng khoảng nửa mẫu, được măng đá thiên nhiên chia thành mấy gian, trong đó một gian tương đối vuông vức, xung quanh có vài tủ kệ, trên mặt đất trải một khối da thú. Lưu Tiểu Lâu đánh giá chung quanh nói: "Những năm qua, ta hầu như năm nào cũng đến đây xem một lần, ngươi nói ngươi trốn ở đây ba năm, trốn thế nào, ta thế mà không hề phát hiện ra!" Đàm Bát Chưởng cười: "Đi theo ta." Hắn dẫn Lưu Tiểu Lâu đi sâu vào trong, đi tới trước một khe hẹp. Nơi này là khe hẹp giữa hai cột đá lồi ra từ vách động, nhìn vào sâu khoảng hơn một trượng, chỉ vừa đủ cho một người ẩn thân, vào trong vô cùng chật chội. "Ngươi sẽ không phải trốn ở đây chứ?" Lưu Tiểu Lâu rất kinh ngạc, nếu như trốn ở đây, mình tuyệt đối có thể cảm ứng được, thậm chí không cần cảm ứng, đi qua liền có thể nhìn thấy. Đã thấy Đàm Bát Chưởng chen vào, sau đó quay người lại, biến mất, Lưu Tiểu Lâu ngẩn ngơ, đi theo chen vào, lại phát hiện bên phải khe hẹp có một mật đạo, thuận mật đạo đi một lát, chui ra từ trong một khe hẹp khác, cũng đã thân ở Phi Mã Bộc bên kia. "Hảo tiểu tử. . ." Lưu Tiểu Lâu cũng cười. Ô Long Sơn đúng là ẩn chứa không ít bí mật, ngay cả Long Mã Bộc gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-long-son-tu-hanh-but-ky/3876490/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.