Chuyện này là tam phòng gây ra, Hoàng Trọng vẫn luôn bế quan, làm sao bằng chứng gì, thế là nhìn về phía Hoàng Khản. Hoàng Khản nói: "Con ta nói. . ." Đỗ trưởng lão hỏi: "Ngươi không gặp người? Ai là người đã gặp?" Sắc mặt Hoàng Khản hơi ngưng lại, cũng không lo được Hoàng Húc trọng thương, gọi người khiêng hắn ra. Hoàng Húc bị Lưu Tiểu Lâu ra tay tàn nhẫn, trong khí hải có đại lượng chân nguyên mang theo thiên lôi hỏa lực, mỗi từ nói ra, đều khiến khí hải như bị hỏa thiêu, hắn nằm trên cáng hữu khí vô lực nói: "Nha đầu này biết bện Ngư Long Kết, chứng cứ vô cùng xác thực." Hắn lấy Ngư Long Kết bày ra: "Chính là kết này." Đỗ trưởng lão lại hỏi: "Còn gì nữa không?" Hoàng Húc nói: "Nàng rất giống Trương thị. . ." Lưu Tiểu Lâu ở bên cười lạnh: "Đỗ trưởng lão xem đi, chỉ có vậy! Ngư Long Kết nha, phía bắc rất nhiều người biết bện, nhà hắn thế mà lấy đó làm cớ, thật sự buồn cười đến cực điểm! Cũng không lạ, Đông thôn Ô Long Sơn ta có gia đình cũng họ Hoàng, hai đứa bé gọi Đại Mục, Nhị Mục, cũng là hài tử có thiên phú hiếm thấy, chiếu quy củ lẽ ra phải gia nhập Tam Huyền Môn ta? Kết quả thế nào? Không vào Tam Huyền Môn ta, mà bị nhà họ cướp mất." Đỗ trưởng lão ngữ khí lạnh dần: "Còn có chuyện như thế?" Hoàng Khản nói: "Đỗ trưởng lão cho bẩm, hai đứa bé đúng là tử đệ Hoàng gia ta, chỉ là sống ở Đông thôn mà thôi, hiện tại đã trở về trang."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-long-son-tu-hanh-but-ky/3876484/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.