Phía bắc Thương Ngô Sơn hai trăm dặm, có một vùng đồi núi nhấp nhô, giữa những ngọn đồi xanh um tươi tốt, khảm một hẻm núi, tên Lang Bạc Cốc, trong cốc có một hồ nước quanh co khúc khuỷu, dài không quá hai trăm trượng, chỗ rộng nhất bất quá ba mươi trượng, chỗ sâu nhất không đến năm trượng, đây là Lang Bạc Hồ. Lưu Tiểu Lâu đứng bên bờ hồ nhỏ như đai ngọc này, nhìn sương sớm mông lung dâng lên trên hồ, cảm thụ được linh lực theo gió sớm thổi tới, thật sự khiến tinh thần sảng khoái, khen: "Thật là một linh hồ tuyệt đẹp." Trịnh Hoài cũng đang thưởng thức cảnh hồ sáng sớm, trong mắt tràn đầy ý mừng: "Đương nhiên đẹp, lúc Sầm gia giao cho ta, rất không nỡ, ha ha." Lang Bạc Hồ không phải quê hương nơi Trịnh Hoài lớn lên từ nhỏ, nhưng ở eo hồ, ngay dưới vách đá có một ám động dưới nước, trong ám động có linh tuyền chảy ra, nồng đậm hơn rất nhiều so với linh nhãn trên Càn Trúc Lĩnh, dựa theo thuyết pháp của Sầm gia, là linh tuyền tám mươi thạch. Sầm gia có lẽ đã khuếch đại, nhưng Lưu Tiểu Lâu cảm giác, chí ít sáu mươi trở lên, thậm chí có thể tới bảy mươi thạch, không chỉ mạnh hơn linh tuyền năm mươi thạch của nhà mình, so với linh tuyền Thiên Khê Nhai mà Linh Cầu Tông cùng Hương Khê Hà tranh đoạt trước đó cũng không kém bao nhiêu. Đương nhiên, so với Phượng Lân Đảo mà Trịnh Hoài bán ra liền kém rất nhiều, nhưng đó là cô đảo hải ngoại, nơi này là tim gan của Trung Nguyên, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-long-son-tu-hanh-but-ky/3876456/chuong-676.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.