Một tiếng phượng gáy, đôi cánh to lớn màu lam nhạt mang theo băng sương vung vẩy, Băng Phượng ly khai mặt đất, bay vào không trung, biến mất trong tầng mây, đem Lưu Tiểu Lâu cùng Tô Cửu Nương lưu ở Phượng Tập Cốc. "Làm sao một điểm động tĩnh đều không có? Phượng Tập Cốc, không phải là cốc chim phượng tụ tập sao? Ta lý giải có sai sao?" "Không sai, nơi này đúng là cốc phi cầm tụ tập, ngươi nhìn trên những cái cây chung quanh này. . ." "Đều là tổ chim. . . Tổ chim lớn như vậy sao?" "Kia là sào huyệt của Cự Si Hào." "Mẹ nó, tổ lớn như thế, chim gì cao bằng ba người vậy?" "Chim kia cao bằng năm người, khi giương cánh. . . Lớn như sườn núi bên kia." "Lớn như vậy, ai ya. . . Đi đâu rồi? Còn những chim khác thì sao? Đều không thấy đâu? Là bởi vì khe hở hư không sao?" "Đúng, bởi vì khe hở." "Vì sao? Bọn chúng biết nguy hiểm, cho nên muốn toàn bộ chạy trốn? Có đáng sợ như vậy sao?" "Bởi vì nó biết đi." "Biết đi? Khe hở biết đi? Có ý tứ gì?" Lưu Tiểu Lâu rất nhanh liền minh bạch "Biết đi" là có ý gì. Dưới Cửu Nương nhắc nhở, Lưu Tiểu Lâu khẩn trương cao độ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm động tĩnh bốn phía, đồng thời cũng đang cố gắng dùng thần thức đi cảm thụ mọi thứ phát sinh trong sơn cốc. Không lâu, Cửu Nương liền quay đầu hướng tây bắc, Lưu Tiểu Lâu cũng tập trung ánh mắt nhìn theo. Trong cảm ứng của thần thức, hướng kia đột nhiên liền "Nặng".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-long-son-tu-hanh-but-ky/3876406/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.