Bảy ngày sau, Càn Trúc Lĩnh. Đứng ở vách đá Càn Trúc Lĩnh, ngắm quần phong xanh um tươi tốt của Ô Long Sơn, Diệp Thanh Tú rất cảm khái. "Đây chính là Ô Long Sơn a. . ." "Tiểu Diệp chưa đến bao giờ sao?" "Chưa, chưa. . . Không giống như trong tưởng tượng." "Trong tưởng tượng của ngươi là dạng gì?" "Để tiền bối chê cười, trong tưởng tượng của vãn bối, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, rừng thiêng nước độc, ha ha, không nghĩ tới. . . Cảnh sắc còn rất không tồi." "Làm sao lại có loại ý nghĩ kia?" "Trước khi tiền bối thụ phong Ô Long Sơn, nơi này thừa thãi đạo tặc, là chỗ ẩn thân của rất nhiều dã tu giặc cỏ, đám người kia cực hung ác, cướp bóc chính đạo, công trang phá núi, các tông Kinh Tương một trận bấp bênh. Nếu không phải Thiên Mỗ Sơn ta trượng nghĩa xuất thủ, kịp thời tiêu diệt bầy khấu, giới tu hành Kinh Tương sao có rầm rộ hôm nay? Đều nói rừng thiêng nước độc ra cường đạo, vãn bối nghĩ đến chính là như thế. . . Ai ngờ lại là bộ dáng như vậy, chỉ có thể nói tiền bối chế tạo sơn thủy này quá tốt. . ." "Trưởng bối nhà ngươi đều nói như vậy? Là vị lão thúc nhà ngươi kia?" "Lão thúc cũng chưa từng tới Ô Long Sơn, hắn cũng không biết cảnh tượng trong núi, đây đều là truyền ra từ trong tông môn. . ." Mỗi nhà tông môn đều có truyền bá của riêng mình, Lưu Tiểu Lâu không muốn giải thích cùng uốn nắn, có một số việc là rất khó giải thích rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-long-son-tu-hanh-but-ky/3876402/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.