Giao tình với Đông Phương thiếu Ngọc Anh không biết bắt nguồn từ khi nào, chưa nói tới sâu bao nhiêu, nhưng thái độ của vị thiếu chưởng môn này đối với Lưu Tiểu Lâu lại rất hữu hảo, mấy lần gặp nhau, đều chủ động chào hỏi, người ta hạ mình như thế, Lưu Tiểu Lâu tự nhiên đã cảm thấy đối phương rất tốt. Nhất là lần này, càng cảm thấy tốt không thể tốt hơn. Có đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, vị thiếu chưởng môn này sở dĩ thân mật đối với mình, hẳn là bởi vì bên mặt của mình giống Cảnh Chiêu? Mặc kệ, lý do gì không quan trọng, trọng yếu chính là tu hành đại đạo. Lưu Tiểu Lâu cũng lười lên núi, lên núi một chuyến quá phiền phức, ở bên trong gặp người, còn phải tự giới thiệu, Đông Phương Ngọc Anh cũng phải nói với mọi người, không bằng liền bên hồ dưới chân núi, đợi trên thuyền là được. Chờ đến trưa, Đông Phương Ngọc Anh mới ra Quân Sơn, đi tới bên hồ lên thuyền, ném qua một cái túi cho Lưu Tiểu Lâu, ước lượng, có chừng sáu, bảy lượng. "Tiểu Lâu thật có lỗi, không thể giúp đỡ quá nhiều. Tìm tới tìm lui, chỉ có thể tìm tới chừng này, nguyên bản ta nghĩ đến làm sao cũng có thể vơ vét hai ba cân, ai ngờ mới thừa chừng này, ta đều mang tới cho ngươi. Chủ yếu là năm ngoái, năm nay, Thanh Ngọc Tông ta liên tiếp có bốn người Trúc Cơ, cho nên lập tức dùng đi rất nhiều. Chừng này đại khái đủ cho ngươi dùng nửa năm, nửa năm này ta lại suy nghĩ một ít biện pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-long-son-tu-hanh-but-ky/3876225/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.