“Em yêu, dậy đi thôi.” Tôi ngồi bên giường, khẽ vỗ vàotay cô ấy.
Cô ấy chẳng thèm để ý, vùi mặt sâu hơn trong chiếcgối.
“Đến lúc dậy nào.” Tôi vẫn nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Cô ấy càu nhàu giọng ngái ngủ: “Ngmà, xin anh đấy, mãiem mới có cái cảm giác được ngủ muộn thế này”.
“Anh biết phải trị cái chứng mất ngủ của em thế nàorồi, đảm bảo sau này ngày nào em cũng muốn ngủ muộn như thế.”
Cô ấy nhắm chặt mắt, dường như chẳng nghe thấy, nhưngkhuôn mặt đỏ bừng thì đã bán đứng cô ấy rồi. Tôi không nhịn được cười mộttiếng, xoa xoa khuôn mặt cô ấy, nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa”.
Cô ấy quay đầu sang hướng khác, nói giọng ngái ngủ:“Anh... thật đáng ghét”.
Tôi hôn nhẹ lên vành tai cô ấy: “Lần nào em ngượng,chỗ này cũng đỏ tới phát sốt cả lên, mà mồi lần tai đỏ như thế, anh lại muốnhôn lên đó”.
Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu mở mắt ra, tỏ vẻ rất rõràng rằng: Chẳng trách anh cứ thích làm phiền em thế này.
Tôi ghé sát vào cô ấy: “Đúng rồi, em xem em làm anhtrở nên ‘biến thái’ thế này đây, nên em phải chịu trách nhiệm nhé”.
Cô ấy đành co người vào trong chăn thủ thế.
Tôi cười lớn: “Được rồi, được rồi, không trêu em nữa,dậy đi thôi, chúng ta còn phải kịp giờ lên máy bay nữa”.
Cô ấy trở dậy làm vệ sinh, rồi về tiểu khu thu dọnhành lý đơn giản, sau đó lên xe tới sân bay, trông chẳng có chút tinh thần nào.Tôi nhìn mà cười thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-noi-nay-cung-anh/3091969/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.