Nam đi thẳng theo hành lang vào phòng Vu Mục Thành đãđặt sẵn, nhà hàng này không lớn, vậy mà cô cũng đi nhầm lối trong lúc vội vã.Tạ Nam quay đi quay lại gần một vòng mới tìm thấy phòng. Đột nhiên nhận ra timmình đang đập loạn, cô không biết đó là do đi vội vã hay là do đoạn đối thoạiban nãy. Cô đang định đi tìm nhà vệ sinh để chỉnh trang lại một chút thì điệnthoại đổ chuông, lấy máy ra xem số, là điện thoại của Vu Mục Thành: “Sao em vẫnchưa tới, tắc đường à?”.
Tạ Nam đành phải đẩy cửa bước vào, nói: “Xin lỗi, emcó việc gấp nên đến muộn, lỡ thời gian của mọi người, ngại quá”.
Vu Mục Thành đứng dậy giới thiệu chị gái Vu Mục Vân vàanh rể Vượng Quân của anh. Tạ Nam đột nhiên nhận ra khi gọi điện cho Cao NhưBăng đã quên mất một vấn đề quan trọng là xưng hô như thế nào? Gọi theo Vu MụcThành là “chị” và “anh rể” ư? Cô không đủ mặt dày như vậy; gọi “ông Vượng” và“bà Vượng” sao? E rằng xa cách và buồn cười quá. Cô đành khe khẽ tiến tới, cũngmayVu Mục Vân và Vượng Quân đều chỉ tầm hơn ba mươi, rất lịch sự và nhẹ nhàng, lạidễ tiếp xúc nên Tạ Nam cũng bình tĩnh được ít nhiều.
Vu Mục Thành gọi người phục vụ mang thức ăn tới, câuchuyện trong bữa ăn toàn về tình hình của công ty và hành trình đi Canada củaanh chị Vu Mục Thành. Tạ Nam không có thói quen xen lời nên cô chỉ ngồi im lắngnghe. Đột nhiên, không biết vì sợ cô bị bỏ rơi hay do tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-noi-nay-cung-anh/3091954/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.