Lúc Thẩm Vi Lê đã lấy hết đồ trong túi ra, nhìn mồ hôi trên mặt Chu Yến Hỗn đã tiêu tán hết, chợt thấy cậu đã tỉnh lại, ánh mắt nhìn sang nơi khác, nhíu mày thật sâu?
Đang lo lắng cho ông nội sao?
Thẩm Vi Lê vẫy tay trước mặt cậu.
Chu Yến Hỗn khôi phục tinh thần, nhíu mày nhắm mắt rồi lại mở. Nhìn thấy chị cậu vẫn đang giơ túi, cậu bật cười, "Chị, chị có thể đi làm vận động viên cử tạ rồi đấy."
Thẩm Vi Lê buông túi xuống, vốn theo thói quen định đấu khẩu với cậu, nhưng phát hiện tâm tình cậu không tốt, ngồi xuống thấp giọng hỏi, "Ông nội thế nào rồi?"
Nói xong năm chữ này, sắc mặt Chu Yến Hỗn cũng trầm xuống.
Thẩm Vi Lê đột nhiên im miệng.
Giọng cô câm đến nỗi không nói ra lời, giống như đang nói thầm vậy.
"Không phải chị nói khá hơn rồi sao?" Chu Yến Hỗn ngồi dậy.
Ngồi thẳng, lạnh lùng trừng cô.
Vừa rồi Thẩm Vi Lê cúi đầu, cậu không thấy được cổ cô.
Trước đó gọi video, cô vẫn luôn đè thấp đầu xuống, không lộ cổ ra.
Lúc này, Chu Yến Hỗn mới nhìn rõ phần cổ đã tím lên kia.
Cậu đã từng nhìn thấy bà nội mình và mẹ Thẩm Vi Lê mỗi lần bị nóng trong người đều nhéo cổ họng đến tím cả lên, phải dùng sức rất lớn mới làm được như thế.
Thẩm Vi Lê nhận thấy tầm mắt của cậu, vội vàng cúi đầu che cổ.
Chu Yến Hỗn hít sâu, "Nếu biết chị chưa khỏe, em sẽ không để chị tới đây."
Thẩm Vi Lê vội xua tay, tỏ vẻ thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-ben-anh/1152658/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.