Ngày hôm sau Trần Bách Kiêu dậy rất muộn, hơn nữa đầu anh còn đau như sắp vỡ ra.
Anh tựa đầu giường thật lâu, thậm chí còn muốn lấy thuốc lá ra khỏi ngăn kéo. Nhưng nghĩ đến việc Dương Trĩ đang ở nhà mình, có lẽ cậu không chịu được mùi khói thuốc, nên anh nhịn lại.
Trần Bách Kiêu không chịu nổi mùi hôi trên người, nên anh tắm rửa thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Căn nhà rất tĩnh lặng, không có tiếng động gì. Trần Bách Kiêu cho rằng Dương Trĩ đã ra ngoài hoặc còn đang ngủ, nên vào phòng bếp tự rót nước cho mình.
Trần Bách Kiêu uống mấy ngụm. Sáng nay anh không muốn đi làm, nên bèn mở tủ lạnh nhìn lướt qua xem có gì để ăn trưa không, thì thấy có một đĩa cánh gà được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm ở trong ấy.
Bấy giờ anh mới nhớ ra xế chiều hôm qua Dương Trĩ bảo để phần cho anh.
Đến lúc anh rời khỏi phòng bếp, thì Dương Trĩ cũng đi ra từ phòng mình. Thoạt trông, có vẻ đêm qua cậu không được ngon giấc, cứ dụi tay lên mắt hoài, dụi đến độ đỏ cả lên. Trần Bách Kiêu bèn đi qua nhắc cậu: “Làm vậy không tốt cho mắt đâu.”
Dương Trĩ à ờ, ngẩng đầu liếc anh, rồi đi qua rót nước cho bản thân.
“Hôm nay cậu không cần đi làm sao?” Dương Trĩ hỏi.
“Không muốn đi, bên mình làm ở nhà cũng được.” Trần Bách Kiêu nói.
“Vậy thì tốt.” Dương Trĩ đáp.
Chẳng rõ vì sao, Trần Bách Kiêu lại có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-ben-anh-kho-tu/2697631/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.