Cuối cùng Trần Bách Kiêu không đưa cậu chiếc khăn kia, anh chỉ giữ nó ở trong cốp, hy vọng nếu về sau có cơ hội, anh có thể tặng nó cho Dương Trĩ.
Lúc đợi thang máy, Trần Bách Kiêu viết vào bảng: Mua chiếc khăn quàng Dương Trĩ thích về cho cậu ấy, nhưng không mang tặng.
Hôm đấy thật sự rất lạnh, Trần Bách Kiêu rất hiếm khi cảm thấy như vậy, nhưng cảm giác này đặc biệt mãnh liệt trong ngày hôm đó.
Lần đầu tiệm hoa ship hoa đến, Trần Bách Kiêu không có ở nhà, nhưng anh đã dặn bảo vệ từ trước.
Lúc có người gõ cửa, Dương Trĩ còn tưởng đấy là Trần Bách Kiêu, nên cậu chạy vội ra dù chưa kịp đeo dép lê tử tế.
Cửa mở, người đứng bên ngoài là một anh chàng đội mũ, tay cầm bó hoa rất to.
Dương Trĩ ngẩn ra, tính sập cửa theo bản năng, nhưng lại bị cản lại.
“Chào anh, có người tặng hoa cho anh đây ạ.”
Chàng trai trẻ kia ấn mạnh bó hoa vào lòng Dương Trĩ, còn đóng cửa cẩn thận thay cậu.
Bó hoa nặng trịch, chủ yếu là hoa hướng dương, kèm thêm mấy chiếc lá bạch đàn.
Dương Trĩ tìm hoài trong bó hoa mà không thấy thiệp thiếc gửi gắm gì, nên cậu nghiễm nhiên cho rằng ai đấy gửi tặng bó hoa này cho Trần Bách Kiêu.
Hôm nay Trần Bách Kiêu bận bù đầu, nên về nhà muộn.
Nhưng Dương Trĩ còn chưa ngủ, cậu đang ôm một chiếc chăn, ngồi trên sofa trong phòng khách xem phim, bộ phim cậu xem là “Resident Evil”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-ben-anh-kho-tu/2697629/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.