Trần Bách Kiêu yên lặng nhìn Dương Trĩ, nghiêng người đè cậu bên dưới, túm cổ tay cậu ép lên ga giường.
“Anh chậm xíu thôi nào.” Dương Trĩ bị tóc anh cọ lên cổ, thấy ngưa ngứa, không khỏi bật cười. Cậu chưa cười được mấy tiếng thì đã bị Trần Bách Kiêu hung hăng lấp kín miệng.
“Thật ư?” Trần Bách Kiêu vừa cắn lưỡi cậu vừa hỏi, “Thật thế sao?”
“Thật mà… Ưm…” Cổ Dương Trĩ rướn lên thật cao, cậu ôm đầu Trần Bách Kiêu, “Chậm lại nào anh…”
Môi Dương Trĩ đã hơi trầy da vì bị cắn, mùi máu tươi tràn ngập. Trần Bách Kiêu mới thả lỏng ra một chút, nằm trên người cậu thở dốc. “Anh thật sự không tin em à?” Dương Trĩ đưa tay lên vuốt tóc Trần Bách Kiêu, “Tại sao vậy?”
Trần Bách Kiêu chỉ lắc đầu, sợ mình đè cậu nặng quá, nên anh lật người lại nằm cạnh Dương Trĩ, lát sau lại nghiêng qua ôm cậu.
“Như thể đang nằm mơ vậy.” Trần Bách Kiêu nhìn Dương Trĩ, môi áp lên trán cậu, siết cậu chặt thêm chút nữa.
“Anh không mơ mà…” Dương Trĩ cười, tay túm lưng áo anh, “Đêm nay em không về nữa nhé, được không?”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu gật đầu, “Ở lại đây đi.”
Anh ôm vòng lấy Dương Trĩ bằng một bàn tay, khẽ nâng nửa thân trên lên tắt đèn, rồi nhanh chóng nằm xuống ôm cậu.
“Em có chạy đi đâu đâu mà.” Dương Trĩ vặn mình trong vòng tay anh, dịch ra một khoảng cho dễ thở hơn.
Trần Bách Kiêu đáp ừ, nhưng vẫn không buông ra.
Anh vốn tưởng đêm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-ben-anh-kho-tu/2697608/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.