Ban đầu họ bàn với nhau là mỗi người lái một đoạn, Trần Bách Kiêu sẽ lái đến trạm nghỉ cao tốc, rồi họ đổi lái.
Dương Trĩ thiếp đi trên cao tốc, trước khi ngủ cậu bảo Trần Bách Kiêu nhớ gọi mình dậy, nhưng Trần Bách Kiêu rõ ràng không gọi.
Đến lúc cậu tỉnh dậy, xe đã vào thành phố, đường tắc kín, xem ra rất nhiều người chọn hôm nay để về quê.
Trần Bách Kiêu đang nói chuyện điện thoại rất nhỏ tiếng, Dương Trĩ có thể nhận ra đầu dây bên kia là mẹ anh, bởi vì Trần Bách Kiêu nói: “Con sắp về tới nơi rồi ạ.
“Đang kẹt xe, đường tắc lắm.
“Chắc phải lâu đấy, bố mẹ ăn trước đi.”
Trần Bách Kiêu chuyện trò một lát thì phát hiện Dương Trĩ dậy rồi, bèn thuận miệng chào mẹ, đoạn nhanh chóng cúp máy.
Giờ xe chưa đi được, Dương Trĩ áp tay lên mu bàn tay của Trần Bách Kiêu, véo tay anh, hỏi: “Sao không gọi em dậy?”
“Em ngủ mà, anh lái một mình cũng được.” Trần Bách Kiêu lật lòng bàn tay lại nắm lấy tay cậu.
“Thôi được, nhưng lần sau phải gọi em dậy đó, em trò chuyện với anh cũng được mà.” Dương Trĩ nói.
Vào thành phố rồi, đường về nhà hai người cũng gần hơn. Trần Bách Kiêu chợt phát hiện hóa ra có một ngày, bản thân anh cũng chìm trong nỗi niềm ly biệt.
Trước kia anh đi công tác rất nhiều, thường hay ra vào sân bay và ga tàu cao tốc, thậm chí còn có mấy bộ quần áo chuẩn bị riêng chỉ để đi công tác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-ben-anh-kho-tu/2697590/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.