WXID123456: Chúng tôi cầm súng, mượn ánh sáng điện thoại đi tới đường Bals. Nhà số 16 ở cuối đường, nhà hai bên đường trống rỗng, thích hợp zombie ẩn núp. Chúng tôi chú ý tình huống chung quanh, từ từ đi về phía căn nhà số 16.
B kiểm tra một căn nhà, sau khi chắc chắn không có zombie ẩn núp thì hỏi: "'Zombie màu trắng' NPC nói sẽ ra sao? Hoàn hoàn toàn khác zombie bình thường ư?"
"Có lẽ là tóc trắng? Hoặc là virus biến dị, da người lây nhiễm cũng có thể biến thành màu trắng?"
"Vậy nội dung sẽ càng phức tạp." B qua lại nhìn áo khoác dài trắng trên người tôi, "Nói không chừng, hắn giống trưởng ký túc xá, cũng mặc áo khoác dài trắng nhỉ?"
Một búng sữa độc ( ̄ヘ ̄)
Hai chúng tôi an toàn đến căn nhà số 16 đường Bals, thì nghe thấy trên lầu vọng tới tiếng rên nặng nề, xem ra zombie màu trắng đang trên tầng thượng. Tôi và B hai mắt nhìn nhau một cái, cậu ấy chủ động cầm lấy súng của tôi, leo lên cầu thang, tôi ở phía dưới dọn đường cho cậu ấy. B đi lên được nửa người, đảo mắt nhìn một vòng rồi gọi tôi cùng tiến lên.
Xa xa trong góc có một zombie mặc áo dài màu trắng nửa nằm, tóc rối loạn như ổ gà. Chú ta ho khan mấy tiếng, như muốn ho luôn phổi ra ngoài.
B xoay súng hai vòng, quay đầu không tiếng động hỏi tôi có muốn bắn hay không. Tôi lắc đầu một cái, quan sát thêm tình huống đã.
Chúng tôi hỏi chú ta là ai, chú ta trả lời là tiến sĩ Rand, giọng nói yếu ớt, nhưng câu chữ rõ ràng, hiển nhiên vẫn chưa biến thành zombie.
Mới vừa nói xong thân phận của mình, ngay sau đó chú ta ho khan hai tiếng, che vết thương trên eo, hỏi: "Là Sterling kêu các cậu tới giết tôi sao?"
"Đúng vậy, nhưng chúng tôi tạm thời không định làm như vậy."
Chú ta đột nhiên kích động muốn đứng lên, nhưng chú ta không còn thể lực, nửa người trên đập xuống sàn nhà, tóc hoa râm run lẩy bẩy, (Tôi thật sợ tóc giả người ta rơi xuống ( ̄д ̄;)) chú ta chống người dậy, bắt đầu kể chuyện.
"Tôi là tiến sĩ nghiên cứu kháng thể, lần trước chúng tôi cho ra đời kháng thể đầu tiên, nó chưa thông qua khảo sát. Ngày hôm qua tôi phát hiện kháng thể phòng thí nghiệm bị mất một ống, trải qua điều tra, tôi phát hiện là Sterling đã trộm kháng thể."
"Hắn cầm kháng thể đến một căn nhà nhỏ xa xôi, bên trong trói một zombie. Cô ấy là bạn tốt của Sterling, Linda, trước kia là một cô gái mạnh mẽ đầy năng lượng. Nhưng cô ấy đã không còn là con người, mất lý trí, bị còng tay chân giam cầm tại chỗ, vùng vẫy cắn xé, hoàn toàn biến thành một zombie." Giọng của chú ta cô đơn, dường như đang tiếc cho hiện trạng của Linda.
"Tôi từ khe cửa trung nhìn thấy Sterling hình như muốn hôn trán cô ấy, quả nhiên hắn thích Linda." Tiến sĩ Rand nói lải nhải, còn không quên nhiều chuyện một câu, "Linda xông lên muốn cắn mặt hắn, nhưng xích quá ngắn, cô ấy không cắn được Sterling. Cô ấy mặt mũi dữ tợn, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngày xưa."
"Lúc này Sterling dùng dao găm cắt cổ tay mình, cho vào một chén máu đưa cho Linda uống. Trên mặt cô ấy biểu cảm phức tạp, một hồi là đói khát khó nhịn, một hồi là thống khổ đau đớn, một hồi là bi thương chua xót, toàn thân run rẩy mất khống chế."
"Phản ứng của cô ấy rất kỳ lạ, trước mặt là máu tươi, lại không tuân theo bản năng. Quá kỳ lạ..." Chú ta lặp lại mấy tiếng "Quá kỳ lạ", hoàn toàn đắm chìm trong một vấn đề khác.
"Cho nên, tiến sĩ Rand, sau đó xảy ra chuyện gì?" B kéo tiến sĩ Rand về câu chuyện ngày đó.
"A, Sterling nắm tay Linda, Linda không cắn hắn giống vừa rồi, mà là không nhúc nhích nhìn Sterling. Lúc này Sterling lấy kháng thể trong hộp ra, chính là kháng thể đợt một bị mất trong phòng thí nghiệm. Hắn rút đầu kim, muốn tiêm vào cơ thể Linda."
"Tôi xông lên ngăn cản hắn, hắn rất tức giận, chúng tôi xảy ra tranh chấp. Hắn muốn giấu giếm sự thật Linda bị lây nhiễm, còn muốn nuôi cô ấy dù đã biến thành zombie, mưu toan cho tiêm cho cô kháng thể đợt một. Tôi đương nhiên muốn ngăn cản việc làm mạo hiểm của hắn, phải cho mọi người biết hành động của hắn."
"Trong tranh chấp, hắn bắn tôi một phát, vì né tránh đuổi giết của hắn, tôi trốn tới nơi này. Hắn không đích thân tới, xem ra tình huống của Linda trở nên xấu rồi."
"Các cậu muốn giết tôi sao?"
Tôi nhìn về phía B, B lắc đầu, chúng tôi lui xuống. Còn chưa gặp Sterling, nhất thời tiếng súng vang lên, khói súng tràn ngập.
Bảy ngày bảy đêm kết thúc.
Thời gian ba tiếng trong trò chơi, chúng tôi không tìm ra kháng thể cuối cùng, nhưng nhiệm vụ chính và nhiệm vụ nhánh cũng được đẩy nhanh kha khá. Không ở đây nói kỹ càng tỉ mỉ hết cả câu chuyện đâu, giữ lại mọi người tự thăm dò, có khả năng kết quả sẽ khác nhau đó. (Spoiler cũng không tốt) ( ̄▽ ̄)
Sau khi rời sân chơi, bọn họ phát lại nội dung, tôi vệ sinh trước. Quay lại thấy có nữ sinh đang nói chuyện với B, bên cạnh còn có một nữ sinh khác. Tôi không nghe rõ B nói gì, nhưng mặt nữ sinh đầy cô đơn. B thấy tôi trở lại, lại nói một câu với nữ sinh, ánh mắt nhìn về phía tôi, cười với tôi một cái. Nữ sinh vừa rồi còn chán nản đột nhiên tỏa sáng hào quang, cười yêu kiều với bạn mình, ánh mắt vẫn quanh quẩn trên người chúng tôi.
"Các cô ấy muốn add WeChat cậu hả?" Ta hỏi.
"Không cho họ." B hơi nhíu mày, "Trưởng ký túc xá có hứng thú với các cô ấy không? Có thể giúp cậu hỏi."
Tôi lắc đầu liên tục, "Cậu còn nói gì nữa? Sao các cô ấy cười vui vẻ như vậy." Tôi ngẩng đầu đối mặt với một nữ sinh trong đó, cô ấy đỏ mặt nắm chặt tay bạn mình, thì thầm nói nhỏ.
"Cậu đoán xem."
(╯°Д°)╯
Trên đường bốn người trở về, lại nói tới nội dung vừa rồi. Lúc lên cầu vượt ra tàu điện ngầm, vừa vặn nói đến phần "zombie màu trắng", B nhìn phương xa, không gia nhập đối thoại của ba người chúng tôi. Một hồi sau, A và D lại đi lên đằng trước, tôi hỏi B đang nghĩ gì.
B cúi đầu hỏi tôi, giọng nói nhẹ nhàng, nhẹ nhàng giống như ánh đèn trên cầu: "Nếu như một người chết, sẽ như thế nào?"
Thảo luận liên quan tới tử vong quá nhiều, khi đó tôi nhớ câu chuyện của Sterling và Linda, trả lời: "Họ sẽ lấy một phương thức khác mà sống, ví như trong lòng những người khác."
Ánh mắt B tựa hồ không có nhìn tôi, mà là cực xa. Thẳng đến cuối cầu vượt, trong màn đêm đen.
B không nói gì thêm, tôi nhìn xe cộ qua lại dưới cầu, dừng giữa cầu vượt, "Trước kia ở trên mạng thấy người ta dùng long exposure chụp dòng xe chạy, có thể tạo ra quỹ đạo ánh sáng."
Tôi lấy điện thoại ra, nhắm ngay dòng xe vội vã, B đứng bên cạnh im lặng nhìn xe cộ bay vùn vụt trong màn hình, bên tai chỉ có tiếng vù vù cắt vỡ không khí.
Gửi tấm hình này cho mọi người.
"Hình ảnh"
Khi trở về, trên điện thoại tôi vang lên thông báo quen thuộc.
"Quên người đó đi, quên người đó rồi thì có thể không cần nhẫn nhịn nữa, quên người đó rồi thì có thể không cần đau khổ nữa.
Quên người đó đi, quên đi cái mà bạn không có, quên đi cái mà người khác có, quên đi cái mà bạn đánh mất và sau này không thể có được, quên đi hận thù, quên đi tủi nhục, quên đi tình yêu, giống như tê giác quên mất đồng cỏ, giống như chim biển quên mất hồ nước, giống như người trong địa ngục quên mất thiên đường, giống như người tàn tật quên mất mình từng bước nhanh như bay, giống như lá rụng quên mất ngọn gió, giống như Tina quên mất tê giác mẹ.
Quên là chuyện duy nhất người bình thường có thể làm."
Từ lần thứ hai nhận được tin nhắn từ số điện thoại này, tôi đã xem vở kịch 《Tình yêu tê giác》. "Cô ấy" trong lời thoại đoạn này bị đổi thành "anh ấy", chuyện này không quan trọng. Câu kèm theo phía sau, mới là trọng điểm.
"Nhưng tôi quyết định không quên người đó." . truyện đam mỹ
Người đó sẽ mãi mãi sống trong lòng tôi.
(nội dung dùng từ 'hắn' nhưng mình thích dùng từ 'người đó' hơn thay vì anh ấy cậu ấy hì hì)
Lầu 80 (Man phiến giả hầu):???? Chuyện gì xảy ra??? Sao lại ngửi được mùi ngược ái thế thân dzậy??? Đừng mà! (>﹏<) Đau lòng chủ po, nhất định sẽ không như vậy đâu.
Lầu 81 (Tử gián giả tru): Lầu trên lại không ngủ.
Lầu 82 (Man phiến giả hầu): Cái này không quan trọng, quan trọng chính là "Nhưng tôi quyết định không quên người đó." Đây không phải là đang đùa giỡn người khác sao?! Tôi tức giận! o(╯□╰)o Mau vào xóa bỏ hiểu lầm!
Lầu 83 (Tử gián giả tru): Nếu bên kia không gửi sang câu sau cùng, thì không tính là biểu đạt ý câu nói kia.
Lầu 84 (Man phiến giả hầu): B thật khiến cho người ta tức giận! Đừng bảo thế thân là thằng bé y tá kia nha.
Lầu 85 (Khi thể xốp gặp cơ vòng hậu môn): Trả lời lầu trên, không giống lắm, chắc là người khác.
Lầu 86 (Ba bốn năm sáu cái chân gà chiên): Cũng không đến nổi đâu ha, hơn nữa bây giờ cũng không xác định là tin nhắn B gửi nha (ˊ_>ˋ)... Lúc B cự tuyệt nữ sinh bắt chuyện không phải rất quả quyết sao, thậm chí còn hơi ngọt nữa, hóa ra là vụn thủy tinh ư, hu hu hu (;'Д') Tui không tin
Lầu 87 (Một con gà chiên): Tin tưởng chủ po, nhất định sẽ không cẩu huyết như vậy đâu.
Lầu 88 (Chân thủy vô hương): Cho nên, bây giờ nên ủng hộ A hay là ủng hộ B đây, lo lắng ( >ㅅ<;)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]