Quốc Tử Giám dựa lưng vào núi, trong núi không rõ ngày tháng, bất giác trời đã vào thu.
Đã thấy ‘Gió thu len hàng cổ thụ, giá lạnh phủ kín núi non. Thiếu niên áo lông ấm áp, từng bước lịch sự phong lưu.’
Triều Đại Chu đề cao cái đẹp, trước nay nhóm sĩ phu đều ham thích đổi mới trang phục, bởi vậy Duệ Tát* kết hợp từ quân trang và thường phục liền tạo ra một làn gió mới, thịnh hành một thời trong giới quý tộc thế gia. Nhóm Thái Học sinh vốn luôn theo đuổi trào lưu của triều Đại Chu, đương nhiên việc nhân đức sẽ không chịu nhường ai, sôi nổi khoác các loại Duệ Tát, khiến toàn thư viện như rừng Phong rực lửa, thoáng cái hừng hực khắp nơi.
Kỳ Kiến Ngọc ưa chuộng nhất là Duệ Tát màu son thêu hoa văn Kỳ Lân, buộc tóc thì dùng kim quan** khảm đá quý, lúc giơ tay nhấc chân, càng có vẻ như mảnh ngọc không tỳ vết.
Vạn Dực lại là gã khác người, với việc lớn Duệ Tát tươi sáng trong Quốc Tử Giám, nàng lại mặc áo nho sinh*** màu trắng, áo dài tới gối, tóc nửa buộc nửa thả, dây lưng bó quanh eo nhỏ thả dài cùng vạt áo đến mắt cá chân, mỗi bước đi đều tung bay theo gió......
Xa xa nhìn lại, làm cho người ta có ảo giác ‘khí chất thanh cao’.
Mỗi khi đến lớp “Lễ thư”, đôi môi đỏ thắm của Vạn Dực mỉm cười, như cây ngọc đón gió, áo nho sinh trắng sạch chậm rãi đi thong thả giữa một rừng Phong đỏ lửa, không biết có bao nhiêu thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155377/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.