Nhiều năm sau, cuộc gặp lại định mệnh này bị nhóm thi nhân tưởng tượng thêm ra, soạn ra vô số từ khúc xa hoa mê mẩn, truyền đến đời sau......
Đối với đánh giá này, vị gian thần Vạn Dực trước không tồn tại sau chưa ra đời trong lịch sử Vạn gia lại nhướng mày, vuốt cằm, “...... Ngươi thử đứng cách một khoảng xa như vậy trong ánh nắng chói chang mà nhìn đi, nếu có thể nhìn rõ mặt mũi, Vạn mỗ kính nể vạn phần.”
 ̄.  ̄
Bất luận thế nào, tiến trình lịch sử chịu khổ đã ha ha khởi động vào thời điểm hai người gặp lại.
Đương nhiên, lúc này Vạn Dực và Kỳ Kiến Ngọc còn chưa giác ngộ, nơi cửa thành, từ xa xa liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cứ việc ai nấy làm, vai ai nấy sắm......
Kỳ Kiến Ngọc trở lại đế đô mình xa cách đã lâu, cả Kim triều ca múa mừng cảnh thái bình, mọi thứ từng quen thuộc, lại khiến kẻ chinh chiến trở về từ biên cương như hắn...... Cảm thấy chẳng vui sướng gì.
Sau khi trở về, trước tiên mẫu hậu hắn đưa hắn vào hoàng cung, đôi tay non mềm vì sống an nhàn sung sướng vuốt ve mặt hắn thật lâu, nước mắt rơi như mưa......
Hắn lại nhớ tới những người mẹ gian nan vất vả nơi biên cương, tay thô ráp như vỏ cây...... Trận chiến này chấn động lòng hắn, lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vốn chỉ muốn chứng minh năng lực chinh chiến của bản thân, lại khiến hắn nhanh chóng lột xác, từ một hoàng tử ngạo mạn được nuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155374/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.