Khi trở về, từ xa Vạn Dực đã nhìn thấy Thư Đồng nhỏ đang vặn hai tay lo lắng rướn cổ ngồi trước cửa Quốc Tử Giám.
“Công tử!” Thấy Vạn Dực xuống xe ngựa, hai mắt Thư Đồng nhỏ lập tức sáng ngời, gấp rút chạy tới.
“Chờ lâu rồi nhỉ.” Vạn Dực nhìn cái đầu đầy mồ hôi của hắn ta.
“Không có không có, vừa mới ra đứng đây thôi.” Thư Đồng nhỏ lắc lắc tay, chờ sau khi Vạn Dực quay về phòng ngủ thì mới đột nhiên giữ chặt ống tay áo của công tử, không ngừng đánh giá cao thấp, “Công tử có sao không? Hoàng thượng vội vả gọi người tiến cung, có gây khó gì cho công tử không?”
Vạn Dực vỗ vỗ vai hắn, “Ta đương nhiên sẽ không sao, đừng lo lắng.”
“Vậy, hoàng thượng cho gọi công tử, là vì bài thi của kỳ thi cuối sao.”
Vạn Dực gật đầu, “Đúng thế.”
Thư Đồng nhỏ ngẩng thẳng mặt, “Quả là như thế, vậy...... sao công tử có thể thoát thân?” Dù sao bài thi này, đúng là rất chấn động, hoàng thượng vốn là vua của một nước, nhìn thấy bài thi ngỗ nghịch như vậy, có thể xem như nhìn mà không thấy sao?
Vạn Dực cười mà không đáp.
Bị Thư Đồng nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ truy hỏi mấy lần, ung dung hứng thú trả lời, “Trí tuệ có thể dùng vào chỗ mà người không biết, cũng có thể dùng vào chỗ mà người không thể.”
Thư Đồng nhỏ mờ mịt nhìn nàng: “......?”
Vạn Dực thở dài, lại nói thêm, “Giấu mưu vào vô hình, thường thắng vì không tranh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155368/quyen-1-chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.