Đối với Kỳ Kiến Ngọc mà nói, sự tồn tại của Vạn Dực là một ký ức kinh hoàng nhất trong cuộc đời hắn.
Phải nói rằng, bị mạnh mẽ cướp đi nụ hôn đầu là một màn cực u ám trong thời niên thiếu của Tề vương điện hạ.
Cứ thế mà u mê bị y dẫn dắt, thậm chí náo loạn thanh lâu, chính là vết nhơ suốt đời Tề vương điện hạ, cả đời chỉ mong có thể gạt bỏ hoàn toàn ký ức đó!
Nhưng, đến khi thật sự muốn gạt bỏ......
“Điện hạ, tử sĩ đã chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể giải quyết mọi việc giúp điện hạ!”
“A...... Kỳ thật, bổn vương cũng không quá lo......” Chuyện tới trước mắt, Tề vương điện hạ lại xấu hổ do dự, mất mặt không đành.
Nhưng nếu cứ vậy mà quên đi, lòng tự trọng cao ngạo lại vạn lần không cam, không cách nào cân bằng được......
Vì thế, Tề vương điện hạ thực rối rắm, hậu quả thực nghiêm trọng.
Đi kèm với trái tim thoáng lạnh thoáng nóng của thiếu nam Tề vương điện hạ đối với Vạn Lang, đảng thân vương lại như tự chui vào phòng tắm hơi, khi thì ấm áp như xuân, khi thì trời băng đất tuyết.
Nhưng mà hết thảy điều này Vạn Lang đều không nhận ra, y chỉ khiêm tốn làm thứ cát sĩ của y, suốt ngày vùi đầu vào Hàn Lâm viện, nghiền nát trái tim si mê của Tề vương điện hạ, chỉ hướng về giấc mộng [?] của bản thân y.
Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Tề vương ở cửa phủ Hình bộ Thượng thư liền sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155359/quyen-2-chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.