Chạy gấp suốt ngày đêm, Tề vương điện hạ mang theo bệnh nhân, rốt cuộc vào hôm sau cũng tới được thành trấn gần nhất.
Chỉ là suốt cả đoạn đường tại đây, mười nhà trống chín.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi lượn qua hơn nửa trấn, gần như nghĩ đây là tòa thành trống.
Hầu như tất cả nhà dân ở ven đường đều mở rộng cửa, xương cốt nằm trong lồng gà chuồng heo còn khô héo không đầy đủ, thỉnh thoảng trong cửa sổ che kín lại truyền ra mùi hôi thối nồng nặc, sợ là những người dân mắc bệnh không kịp trốn đi, liền cứ vậy mà bị vây chết tươi trong phòng......
Sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc càng thêm nghiêm trọng, tay giữ dây cương bất giác càng nắm càng chặt, con ngựa đỏ dưới thân đột nhiên bất mãn hí dài một tiếng, hắn chợt tỉnh hồn, thả nhẹ tay, nhẹ nhàng vỗ đầu ngựa trấn an.
“Không thể tưởng tượng được là tình hình thiên tai ở Tây quận lại nghiêm trọng đến mức độ này......” Tây quận chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ ở biên giới xa xôi, tình hình bệnh dịch đã lan tràn lợi hại đến thế, nếu là giải đất trung tâm chỉ e......
Vạn Dực dựa vào lòng Tề vương, tuy sắc môi trắng bệch, nhưng vì lúc trước Ảnh Nhất đã lén nhét cho một đống lớn thuốc viên, nên sắc mặt y đã tốt hơn nhiều.
Tề vương điện hạ lại nghĩ rằng dược thảo mình nấu có hiệu quả, tất nhiên là vô cùng vui mừng. Bất quá từ đêm qua, sau khi thiếu chút nữa là bén lửa, hể nhìn Vạn Dực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155348/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.