Nhóm truy binh thứ ba không cưỡi ngựa giống hai nhóm trước, mà chọn đi bộ dò xét cẩn thận, lớp lớp đến gần.
May mà nhóm truy binh thứ ba trước mắt này đều được chọn từ nạn dân, tốt xấu lẫn lộn, nếu không, quân chính quy mà đuổi bắt thiên la địa võng như vậy, ai có thể trốn được?
Nhưng bởi vậy, Vạn Dực mới thừa cơ trốn được, “Công tử...... Nếu lát nữa ngài hôn mê, ta sẽ lay tỉnh ngài.”
Vạn Dực nghiêng đầu, chỉ thấy Ảnh Nhất vuốt mũi, ồm ồm nói.
“Sao vậy?” Vạn Dực đè thấp giọng hỏi.
Ảnh Nhất khó nén run run áo khoác, “thì ra công tử còn chưa bị ngộp choáng váng...... Quả nhiên là anh minh thần võ.”
Nhóm truy binh thứ ba gộp hai người một tổ, tra xét cách nhau khoảng trăm mét. một canh giờ trước hai người nương theo bụi cỏ cao nửa người và mưa đêm che giấu, lặng yên không tiếng động lần dọc theo biên giới bí mật quay về doanh trại, đương nhiên không thể tránh việc đụng độ với nhóm truy binh thứ ba này.
Ảnh Nhất khi trước, tới gần hai tổ truy binh vừa mới trao đổi vị trí, thân hình như bóng quỷ nhảy về phía trước, nháy mắt liền biến mất giữa không trung, chỉ là trong chớp mắt, khi Ảnh Nhất xuất hiện lần nữa thì đã đứng sau một gã truy binh, tay trái phút chốc bụm chặt miệng gã ta, lưỡi kiếm mỏng trên tay phải không tiếng động xẹt qua cổ họng gã ta, ngay cả khí quản cũng bị cắt đứt --
Hàng loạt động tác nhanh như ánh chớp, thậm chí ngay cả đồng bọn gần bên cách gã ta mười bước cũng không phát hiện.
Vạn Dực chợt như ngừng thở, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ảnh Nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155343/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.