Khi Vạn Dực mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình lại ở trên xe ngựa.
Trong xe phủ kín lông dê, trên người còn phủ một áo khoác thật dày.
Vạn Dực vịn vào cái bàn trà cố sức muốn đứng lên, áo khoác dĩ nhiên tuột xuống tới ngực, lộ ra vạt áo trong bị xé đi một nửa.
Đầu tiên y hốt hoảng, từ vai trái truyền tới cơn đau khiến y không khỏi rên lên một tiếng, lập tức trước mắt chợt lóe, một bóng đen như ánh chớp từ chỗ đánh xe xông vào.
“Công tử!” Ảnh Nhất vừa chui vào thùng xe liền lo lắng nhìn vai trái Vạn Dực, “Miệng vết thương nứt ra ư?” Đến khi đầu ngón tay bóng loáng truyền đến cảm giác mềm mịn, hắn ta mới đột nhiên xoay người, bi kịch nhắc nhở chính mình: Công tử không phải nam nhân, không phải nam nhân! Nam nữ thụ thụ bất thân......
Vạn Dực lại thật tự nhiên trêu đùa, “Trốn cái gì, sao giờ lại biết e lệ thế?”
Ảnh Nhất lúng ta lúng túng, “Công tử......”
Vạn Dực ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta, “Lại đây để công tử nhìn xem, ngươi có bị thương gì không.”
Ảnh Nhất không tình nguyện xoay người đối diện y, tầm mắt tránh trái tránh phải, nhất định không dám dừng trên bờ vai trần của công tử, “Chỉ bị thương nhẹ thôi, công tử không cần lo lắng......”
Vạn Dực liếc nhìn vai trái quấn kín lụa trắng lại không quá ảnh hưởng đến cử động, “Kỹ thuật của ngươi cũng không tệ lắm.”
Ảnh Nhất nhếch nhếch miệng, “Có câu bệnh lâu thành thầy thuốc, do từ nhỏ luyện thành.”
Vạn Dực vỗ vỗ vai hắn ta, “Chúng ta đến đâu rồi?”
“đã sắp ra khỏi địa phận Tây quận, phản quân phía sau tạm thời sẽ không đuổi theo, bất quá vì an toàn, mấy ngày nữa công tử vẫn phải vất vả, sẽ chạy suốt ngày đêm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155342/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.