Điện Thừa Đức thoáng chốc trở nên yên lặng.
Chỉ có từng hàng nến to bằng nắm tay phát ra tiếng nổ tí tách nhỏ bé, chợt một trận gió mạnh cuồn cuộn thổi bay màn lụa lớn nơi cửa cung, xuyên qua ánh nến màu quả quýt, lờ mờ chiếu ra hai bóng dáng một cao một thấp.
Vạn Dực vẫn duy trì tư thế cúi đầu, lưng thẳng tắp. Tân đế vẫn chưa mở miệng, y liền tiếp tục duy trì tư thế này, ném hết mọi việc tiếp theo vào tay hoàng đế.
Thật lâu, cho tận đến khi thân thể bị thương của y không chống đỡ nổi nữa, khẽ lung lay choáng váng, tân đế mới vươn tay, nâng y dậy, miệng nói, “Trẫm quên mất ái khanh còn đang trọng thương, cùng ngồi trò chuyện đi.”
Mi tâm Vạn Dực hơi nhíu, cố nén ý muốn rút tay về, theo cái phất tay của tân đế, ngồi vào ghế gỗ lim bên cạnh.
Trong ánh nến lay động, trên gương mặt mềm mại vẫn còn mang nét trẻ con của tiểu hoàng đế lại có một đôi mắt trưởng thành lạnh lùng, gã nhìn y, cong lên một nụ cười sung sướng lại mang theo chút tiếc nuối, “Ái khanh, có biết nếu vừa rồi ngươi không kịp thời bổ sung một câu cuối, chờ đợi ngươi sẽ là điều gì không?”
Vạn Dực rùng mình, cảm thấy chấn động.
“Đoán được rồi ư? Ngươi thực thông minh,” giọng điệu Kỳ Kiến Thành càng thêm tiếc nuối, “Rốt cuộc thì trời vẫn xót thương, không đành để Vạn gia có nhiều thế hệ tài năng vượt trội bị diệt tộc đêm nay.”
Vạn Dực cố tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155341/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.