Vạn Dực bước đến trước cửa phủ, lại luôn cảm thấy như có một đôi mắt, lưu luyến trên bóng dáng mình.
Trong tình cảnh bị vây vòng trong vòng ngoài, y không tự giác dừng bước......
“Công tử?” Quản gia bên cạnh nghi hoặc nhìn qua.
Vạn Dực cong khóe miệng, “Không có việc gì.”
Lập tức không dừng lại nữa, đi nhanh về phía trước.
Trong chính sảnh, chữ hỉ đỏ nhủ vàng còn đó, trong phòng lại rối loạn một trận, người người canh giữ, có chút lạnh lẽo.
Quản gia xoay đầu qua, nói nhỏ, “Công tử, hai vị di nương đã chia ra đưa vào phòng kề phía tây.”
Vạn Dực khẽ gật đầu, “Ta qua thăm họ.”
Bởi vì mới vừa bị cướp đi, giờ phút này dù Vạn Dực đi đâu, phía sau đều trùng điệp theo sát một chuỗi dài hộ tống.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, Vạn Dực dừng trước cửa phòng Liên Ngã đầu tiên, chỉnh trang lại áo mũ, Vạn Dực liền tươi cười hòa nhã, chậm rãi đẩy cửa vào --
Ngay khi nghe thấy cửa phòng mở ra, sớm biết tin tức Vạn Dực rốt cuộc cũng bình an trở về, Liên Ngã không nén được xiết chặt áo cưới màu hồng, không yên lòng thẳng lưng mong đợi, má phấn dưới khăn voan ửng đỏ, nín thở chờ mong --
Giày mềm dẫm lên thảm dày, tiếng bước chân đều biến mất.
Liên Ngã hạ tầm mắt, theo tầm mắt bị khăn voan che mất, thấy một đôi giày mũi cong thêu hoa văn đứng trước người nàng ta, nháy mắt tim nàng ta liền đập nhanh hơn, siết chặt tay nín thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155335/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.