“Trên thế gian này chỉ có tri kỉ là khó gặp gỡ.” Hoa Ứng Nhiên chỉ lên bầu trời trong xanh, chân tình bộc bạch: “Đây là xuất phát từ tình cảm bằng hữu chân thành của tại hạ.”
“Thì ra Hoa thần y là người tình sâu nghĩa nặng!” Vạn Dực cười như không cười nói.
Hoa Ứng Nhiên vô cùng đau đớn: “Vạn Lang không tin ta sao? Với tấm lòng của một thầy thuốc, ta luôn suy nghĩ nếu không có ta, không biết Vạn Lang sau này mỗi lần đau ốm sẽ như thế nào? Cứ nghĩ như vậy lòng ta lại đau như cắt.”
Vạn Dực không nhanh không chậm nói: “Quý phủ đã có y sư, Hoa huynh tốn nhiều tâm tư rồi.”
“Vậy sao?” Ngón tay cái Hoa thần y nhẹ vuốt bờ môi hồng nhuận, khẽ nói: “Y sư của quý phủ đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thể chữa khỏi bệnh tật trên người của Vạn Lang, sao không để cho tại hạ thử một lần? Tốt xấu gì thì tại hạ cũng có ít hư danh.”
Đôi mắt nàng chợt tối sầm lại, bình tĩnh nói: “Vạn Dực thân mình khoẻ mạnh, chưa từng có bệnh tật nào.”
Hoa Ứng Nhiên ý vị sâu xa: “...... Thật không có sao?”
Vẻ mặt của Vạn Dực vẫn thản nhiên, ánh mắt làm như vô ý xẹt qua mặt gã: “Tại sao Hoa huynh lại nói vậy?”
Hoa Ứng Nhiên tự nhận mình là một thầy thuốc luôn biết thương xót bệnh nhân, không nhanh không chậm nói: “Dù sao thần y và y sư bình thường sẽ tồn tại sự khác biệt, lương y như từ mẫu, cớ sao Vạn Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155333/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.