Mùa xuân năm Thành trị thứ 10, kinh thành
Sáo Khương sao nỡ oán dương liễu, gió xuân đâu tới ải Ngọc Môn (Trích trong bài Lương Châu từ (Xuất tái) – Vương Hoán Chi)
Khác với phong cảnh rền vang của đại mạc mênh mông, thời tiết giữa xuân của đế đô là khung cảnh ca múa mừng thái bình, đào hồng liễu xanh.
Tiết Viễn nhận lệnh của Tề vương từ ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, không quên chuẩn bị mang theo nhiều tiền “tặng than”. hắn ta là biểu đệ của Quảng Uy tướng quân Tiết Đào...... À, hiện tại nên gọi Tiết Đào là Định Quốc tướng quân. Năm đó hắn ta cùng với Tiết Đào đi theo Tề vương ở biên quan ngẩn ngơ gần 3 năm, trong 3 năm này, Tề vương trở về kinh hai lần, hai bên ngừng chiến không đến một ngày liền lập tức quay trở về. Hai lần trước biểu huynh Tiết Đào được trở về cùng nên còn có thể tranh thủ liếc mắt nhìn qua người nhà một lúc, lần này rốt cuộc đem Ngoã Lạt nhổ cỏ diệt tận gốc, huynh đệ hai người cũng phải đi theo Tề vương trở về quê cũ, đoàn tụ cùng người nhà.
“Tiết đại nhân --”
Theo hướng dòng người từ bốn phía đi ra ngoài cung lúc bãi triều, từ phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh du dương, ngữ điệu từ từ, che dấu tình cảm ấm áp, nghe có cảm giác giống như gió xuân nhẹ lướt qua mặt.
Tiết Viễn xoay người, đã thấy phía sau là Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức đang mặc một bộ quan bào màu đỏ, trên thân khoác áo làm bằng lông hồ ly được lót da cừu[?], thì không ngừng chắp tay nhắm mắt cúi đầu, bên cạnh là tiểu thị tinh ý dâng hai tay để “tặng than”…..
“Vạn đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ho-gian-than-long-quyen/2155329/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.