Chương trước
Chương sau
Trên con đường lớn trong tiểu trấn, ba thân ảnh đứng đối diện nhau.
“Vong Dạ, ngươi còn nhớ ta không?” Phỉ ngẩng đầu nhìn Vong Dạ, bình tĩnh hỏi.
“…” Vong Dạ cũng không có trả lời ngay, chỉ là hơi nheo mắt lại quan sát Phỉ. Mà lúc này, Tuyết Liệp đứng cạnh Vong Dạ sắc mặt đã sớm trầm xuống, trong mắt sát khí vô thanh tỏa ra.
Hắn biết người này là ai… Cũng biết người này cũng gàn nhân loại kia có quan hệ.
Hắn hiện tại xuất hiện, nhất định không phải điều tốt lành gì.
“Không nhớ phải không?” Con ngươi sâu như hàn đàm [ hàn là lạnh, đàm là đầm, hàn đàm là đầm lạnh thôi, giống u đàm là đầm tối ý =.= ] của Phỉ tựa hồ có hơi kích động: “Như vậy, ngay cả hắn cũng không còn nhớ có phải không?”
“Dạ! Người này là cừu nhân của ta, hắn muốn giết ta!” Thanh âm của Tuyết Liệp đột nhiên vang lên cắt ngang đối thoại của hai người, mơ hồ còn có chút cấp bách.
Vong Dạ quay đầu nhìn Tuyết Liệp, chỉ thấy đối phương kéo lấy y phục hắn, khuôn mặt ngẩng lên nhìn hắn có điểm bất lực: “Dạ… Giết hắn… Giết hắn cho ta.”
“…” Gật đầu, Vong Dạ một lần nữa nhìn về phía Phỉ, dùng một loại thanh âm cực kỳ băng lãnh nói từng câu từng chữ một: “Ta không biết ngươi là ai, cũng không có hứng thú muốn biết ‘hắn’ mà ngươi nhắc đến, nhưng không ai xúc phạm ta mà còn có thể sống sót, đánh hoặc chết, ngươi chọn.”
“Xem ra, ta không còn lựa chọn nào khác.” Phỉ gật đầu, cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn, cũng không nhiều lời vô ích, ma trượng xuất ra: “Động thủ đi.”
Sau đó, tiểu trấn yên tĩnh đột nhiên bị một tiếng long ngâm kinh thiên động địa mà uy lực mười phần đánh vỡ, không gian phía sau Phỉ tựa hồ như bị một sức mạnh vô hình kéo mở, một cự long toàn thân tuyết bạch kiêu ngạo đạp không bay ra, long uy kinh người.
Mà đối diện với bạch long, là hai người nữa đồng dạng cuồng rĩ như vậy, hồng phát nam nhân bên trái, huyết phát cuồng vũ, cả người tựa như chỉ là đứng tùy hứng, thế nhưng uy thế lạnh thấu xương toát ra so với cự long thân cao mấy chục thước còn muốn mạnh hơn vài phần.
“Cầm chân Tinh Linh Hoàng, bằng mọi cách giết hắn.” Cự long được Phỉ triệu hồi ra cũng không có quay đầu lại, mà ngay khi có mệnh lệnh liền lập tức hướng thẳng đến chỗ hai người Vong Dạ phóng đến, mỗi một bước tiến của nó, nơi vết chân đạp xuống mơ hồ như có một bóng ảnh cực mờ thoát ly ra, cũng vô thanh ẩn nấp ở tứ phía xung quanh.
Vong Dạ khóe miệng mang theo tia cười nhạt âm hiểm, cũng chậm rãi hướng Phỉ phóng tới. Giữa chừng, tay phải hắn tùy ý giơ lên, năm ngón tay mở ra, nhất thời, hồng quang tụ lại, một thanh trường kiếm thân mang sát khí mà kiêu ngạo cuồng rĩ xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.
Lúc này, ma trượng trong tay Phỉ giương lên, hai khỏa ma cầu thiểm điện theo hai hướng khác nhau hướng thẳng Vong Dạ bay đến. Vong Dạ nghiêng người né một khỏa, khỏa còn lại thì bị hắn chém nát vụn.
Chỉ nghe thấy oanh một tiếng, ma cầu thiểm điện mà hắn tránh ra đánh trúng một tòa núi nhỏ cách đó không xa, thoáng cái, lại đem phân nửa ngọn núi trực tiếp hủy sạch.
Tuyết Liệp nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trắng bệch ra, hắn không hề nghĩ tới Phỉ chỉ tiện tay đánh ra ma cầu thiểm điện thôi mà uy lực lại lớn đến vậy, thế nhưng nhìn qua Vong Dạ, lại thấy đối phương trên mặt vẫn như cũ mang theo tiếu ý nhạt, hoàn toàn không có chút kiêng dè, hắn cũng thấy an tâm vài phần.
Theo cự long thăng không, hai thân ảnh khi cách nhau chừng hai mươi thước thì đột nhiên biến mất, đến khi xuất hiện trở lại, đã là ở giữa không trung, mà hai người đã sớm mặt đối mặt trực diện lúc này tình hình cũng đã thay đổi.
Bá một tiếng, hồng viêm trường kiếm của Vong Dạ phảng phất như xé rách cả không gian, mang theo từng đạo hắc mang hung hăng chém thẳng tới vị trí trái tim Phỉ, nhất thời, huyết quang giăng kín trời, Vong Dạ thế nhưng song nhãn lại lạnh băng, không chút do dự liền xoay người chém phạt ngang, kiếm quang càng thêm hung hiểm.
Mà phía sau hắn, cư nhiên lại chính là Phỉ đang nhắm mắt lại niệm chú ngữ.
Chỉ là lúc này đây, trường kiếm uy thế đủ để đem một ngọn núi chém thành hai nửa của Vong Dạ lại không có chém đến người Phỉ, mà bị lá chắn ngân quang hộ thân của hắn chặn lại, tại nơi tiếp xúc với lưỡi kiếm còn có tầng tầng vân sóng như nước gợn tỏa ra.
Hừ lạnh một tiếng, Vong Dạ đột nhiên thu kiếm lại muốn dồn thêm đấu khí một lần nữa chém xuống, nhưng lá chắn hộ thân trước người Phỉ đột nhiên nhanh chóng phân thành các đạo thiểm điện phóng tới người Vong Dạ, trong nháy mắt đem hắn trói lại vững vàng.
Lập tức, trong đó có hai đạo thiểm điện tựa như có ý thức, nhanh chóng tìm được điểm yếu trên phòng ngự hộ thân của Vong Dạ, quang mang lóe lên, mãnh liệt tiến vào.
Vong Dạ thế nhưng chỉ cười nhạt một tiếng, tầng hồng sắc đấu khí vốn hơi mỏng bao phủ lấy cơ thể đột nhiên nổi cuồng lên, khí lưu xung quanh cũng lập tức bị xoay tròn hung mãnh, trong nháy mắt liền đem những đạo ma thuật trói buộc cấp chín của Quang Minh thần do Phỉ triệu lên hủy sạch sẽ.
Động tác của Phỉ so ra lại có phần nhanh hơn, ngay trong khoảnh khắc Vong Dạ chống trả, xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy trăm ma cầu thiểm điện hướng hắn mãnh liệt phóng tới, nhất thời, bạch quang bạo tạc như muốn đem mắt người trực tiếp đâm mù.
Tiểu trấn cũng lập tức “Phanh!” một tiếng đầy chấn động, bụi cát bay ngợp trời. Ngay cả Tuyết Liệp đang cùng bạch long giáp chiến cũng không khỏi kinh hãi, khẩn trương nhìn về phía Vong Dạ.
Những khỏa ma cầu thiểm điện kia, mỗi một khỏa uy lực đều đủ để thổi bay một tòa núi nhỏ, cho dù là mười hắn, cũng tuyệt đối không thể đối mặt được.
Theo bạch quang chói mắt biến mất, Vong Dạ xuất hiện trở lại trong tầm mắt của bọn họ, bộ dạng có chút chật vật, ngoại trừ y phục có chút tổn hại ra, cũng coi như không thụ thương gì, chỉ là song nhãn hung quang bạo khởi, một tia sát khí cực sắc bén bắn ra.
“Xem ra, ta đã kinh thường ngươi.” Vong Dạ đứng thẳng lại, khóe miệng nhếch lên thành một tiếu ý nhạt mà lạnh rợn người, sau đó, trường kiếm thong thả giương lên, hướng thẳng đến Phỉ: “Nghiêm túc một trận xem.”
“…” Thấy Vong Dạ gần như lông tóc vô thương, sắc mặt Phỉ rốt cuộc lại trở nên ngưng trọng, đồng thời, hắn cũng giơ cây ma trượng của mình lên, lục mang tinh dưới chân xoay tròn.
Ma cầu thiểm điện khi nãy, hắn đã phải dùng đến quyển trục mới có thể gọi ra nhiều như vậy, nhưng một lần sử dụng, quyển trục cũng gần như đã hao hết, tuy rằng tất cả đều đánh trúng đối phương, lại không nghĩ đến cư nhiên là không thể gây ra dù chỉ một chút thương tổn.
Xem ra, sự tình cũng không mấy lạc quan…
Nếu có thời gian, hắn hiển nhiên sẽ chọn thời cơ tốt hơn mà phương pháp cũng an toàn hơn để giải quyết Tuyết Liệp, thế nhưng ở trình trạng chỉ còn mấy giờ đồng hồ như vậy, hắn không còn cách nào khác ngoài trực tiếp chống lại Vong Dạ.
******
Tại lãnh thổ của Tinh linh tộc, từ bao lâu nay vẫn luôn tồn tại một cái hồ, cái hồ này đã từng dưỡng dục vô số tinh linh mỹ lệ, trong đó, có cả Tinh Linh Hoàng.
Thế nhưng hơn một trăm năm về trước, sau khi máu của các tinh linh trong một đêm bị thảm sát toàn tộc chảy xuống hồ, nước trong hồ sinh mệnh nguyên bản trong suốt thấy tận đáy cũng dần hóa thành màu đỏ, trở thành màu đen, đồng thời cũng chất chứa vô số oán khí cường đại của các sinh mệnh trước khi chết.
Cuối cùng, hóa thành một dạng như hiện tại.
Dường như đã trở thành nước bùn dính nhớp, trong đó còn cả hủ toan đặc nồng [ hủ toan ở đây là acids phân hủy, nhưng mình nghĩ thời các anh chắc chưa có khái niệm này nên để nguyên =.= ], đặc đến mức đủ để hòa tan hết thảy mọi thứ nó chạm vào, kể cả một viên bảo thạch cứng nhất.
Mà lúc này, một nam tử thanh mị với hai cái sừng ác ma dài trên đầu lại đi chân trần, lẳng lặng đứng bên hồ nhìn xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Nước hồ rất đen, nồng đặc như mực, còn tràn ngập một mùi vị rất hăng và hắc cực kỳ gay mũi, thậm chí ngay cả con mắt cũng bị từng trận xộc lên đến đau nhức. Điều này khiến cho một người trước giờ vẫn luôn khiết phích như Hủy Tạp sắc mặt có chút tái đi.
Thế nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ cố chấp bước tới gần hắc hồ hơn, sau đó, tựa như là hạ quyết tâm gì đó, hít sâu lấy một hơi, bàn chân phải nhu nhuận như bạch ngọc của hắn nhấc lên vươn về phía Hắc Hồ, vô thanh bước xuống.
“…!!!”
Nhất thời, một loại đau đớn không thể tả thành lời theo chân phải lan ra khắp toàn thân, trong nháy mắt, lông mày Hủy Tạp gần như nhăn lại thành một đoàn, ngay cả sắc mặt cũng mơ hồ trắng bệch ra, hô hấp được vài cái, thân thể cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng làm người ta bất ngờ chính là, dù đau đớn là như vậy nhưng lại không khiến cho ám chi ma xưa nay đều quen sống trong nhung lụa chịu lùi bước. Cũng chỉ là dừng lại một hồi, chân còn lại của hắn cũng liền nhấc lên bước vào trong hồ.
Nhưng đúng lúc đó, một cỗ lực đạo thô bạo đột nhiên đem hắn cả người kéo ra vứt lên bờ, tiếp đó là một thanh âm cực kỳ tức giận từ trên đỉnh đầu hắn dội xuống: “Ngươi điên rồi sao? Ngay cả ma pháp hộ thân còn không dùng mà dám tới gần Hắc Hồ!? Cho rằng nó không hòa tan được ngươi sao!?”
Cho dù thân thể của ám chi ma đã kinh qua vô số lần tinh luyện, nhưng dưới tình huống không có ma pháp hộ thân cũng là không thể trực tiếp chống cự được hủ toan đặc nồng. Nếu thời gian tiếp xúc quá dài, không chỉ có da bị hòa tan, mà còn có nguy cơ bị ăn mòn dần.
Theo ánh mắt người kia nhìn qua, lại thấy từng đợt khói xanh đang bốc lên từ bàn chân đã biến thành màu đen của Hủy Tạp, bàn chân phải mới nãy còn trắng ngần của hắn lúc này đã có phần không lành lặn, bộ phận da thậm chí bắt đầu bị mòn đi, huyết nhục mơ hồ.
Cho dù không ngẩng đầu lên nhìn, Hủy Tạp cũng biết được nam nhân vừa kéo mình lên bờ là ai, nhưng hắn hiển nhiên là không để ý đến chút nào, chỉ là sau khi nhìn chân mình một chút, một lần nữa lại đứng dậy bước đến chỗ Hắc Hồ. Nhưng tay hắn rất nhanh bị tóm lại.
“Hủy Tạp!” Hủy Nguyệt tức giận đến sắc mặt có phần biến thành màu đen, bàn tay túm giữ lấy Hủy Tạp càng thêm nắm chặt: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!?”
“…” Cố sức gạt tay đối phương ra, Hủy Tạp ngay cả quay đầu cũng không, chỉ nói: “Ca, thứ kia ta nhất định phải tìm được, ngươi không cần lo cho ta.”
“Tìm thứ kia?” Hủy Nguyệt lặng người, ánh mắt vạn phần khó hiểu nhìn Hủy Tạp. vật gì mà có thể quan trọng đến như vậy, quan trọng đến mức ngay cả thân thể bị ăn mòn cũng nhất quyết phải xuống Hắc Hồ tìm?
Nghĩ đến đây, trong đầu Hủy Nguyệt đột nhiên nhớ tới một cảnh trong thủy tinh cầu. Hắc phát nam nhân cả người thụ thương khàn khàn kêu thảm, giãy dụa muốn bò ra ngoài, dây chuyền bị đoạt đi khiến hắn tựa như một phụ thân bị cướp mất hài tử của mình, tràn ngập nỗi tuyệt vọng tê tâm liệt phế, cuối cùng lại bị hung bạo kéo ngược trở lại, tiếp tục bị hành hạ…
“… Ngươi là vì hắn đúng không?” Hủy Nguyệt cười khổ, có điểm mệt mỏi, nhưng lại càng nhiều bất đắc dĩ hơn: “Nhưng ngươi hẳn cũng biết, dây chuyền kia một khi đã rơi xuống hồ thì hoàn toàn không có khả năng còn tồn tại được.” Cho dù là hạch tinh của ma thú cấp cao [ hạch tinh, hay còn gọi là nội đan gì đó =.= ], cũng vô pháp chịu được tính xói mòn của Hắc Hồ.
“Không, nó không bị hòa tan, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng ta có thể cảm giác được tồn tại của nó. Chỉ là khi ta dùng hắc ma pháp hộ thân, khí tức của nó sẽ bị quấy nhiễu, không thể cảm nhận được.” Nói, Hủy Tạp cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đến hồ.
“Chờ một chút.” Nam nhân phía sau hắn dợm bước theo, ngữ khí tuy rằng gượng gạo, nhưng cũng không khó để nhận ra sự lo lắng ẩn chứa bên trong: “Ta sẽ tìm nó, ngươi lên bờ chờ ta.”
“…” Tựa hồ như cười, sắc mặt băng lãnh của Hủy Tạp thoáng hiện lên tia ấm áp, nhưng vẫn như cũ kiên trì không chịu bỏ cuộc: “Ca, nếu như không phải ta tự mình tìm được nó, thì không có ý nghĩa gì cả.”
“…” Hủy Nguyệt chau mày, cúi đầu nửa ngày, mãi mới bật ra được hai chữ: “Ngu ngốc.”
Thế nhưng cũng không có ý định ngăn cản, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn cả, chỉ cần liên quan đến nhân loại kia, đệ đệ của hắn sẽ cố chấp đến mức hắn không thể lý giải được.
Vậy nên, hắn chọn lặng lẽ đợi ở đây, nếu Hủy Tạp có chống đỡ không được, hắn sẽ tùy thời có thể lập tức cứu trợ đệ đệ.
Hủy Tạp cũng không nói gì nữa, chỉ trầm mặc bước đến chỗ Hắc Hồ. Từng bước lại từng bước, không nhanh cũng không chậm, giống như là hắn đang bước vào một cái hồ phổ thông, thế nhưng ngay cả Hủy Nguyệt đang đứng trên bờ, mơ hồ như cũng có thể nghe thấy được mấy thanh âm tư tư do da thịt hắn bị ăn mòn.
Nhưng Hủy Tạp giống như không cảm giác thấy gì, im lặng đứng giữa hồ tìm kiềm.
Theo thời gian trôi qua, môi Hủy Tạp vì đau đớn mà bắt đầu không khống chế được mà run kịch liệt, nhưng hắn vẫn như cũ chấp nhất dựa vào khí tức cực yếu ớt mà tìm kiếm, thẳng đến khi mồ hôi lạnh trên trán bắc đầu bốc lên từng mạch huyết ti.
“Tạp, Đừng… Không thể tìm được đâu… Nó quá nhỏ…” Hủy Nguyệt đứng ở bên hồ đau xót đến song nhãn cũng phải đỏ lên.
Hủy Tạp không để ý đến hắn, mà ánh mắt chăm chăm nhìn về một điểm nào đó giữa hồ, đột nhiên đem cả người lặn xuống dưới.
“Tạp!” Hủy Nguyệt biến sắc, ngay khi bắt đầu nghĩ muốn đem người kia kéo ra khỏi hồ, lại chợt nhớ đến mấy lời trước đó của Hủy Tạp, nghĩ nghĩ, thế nào cũng không thể trợ giúp được.
Chuyện này vô luận thế nào… Hắn cũng không thể nhúng tay vào.
Thời gian mỗi giây mỗi khắc trôi qua, ngay khi Hủy Nguyệt bắt đầu nhịn không được muốn xuất thủ, mặt hồ đột nhiên nổi lên một hắc ảnh, Hủy Tạp một thân nhễu bùn đen bắt đầu di chuyển, loạng choạng ngã ở bên bờ.
“Tạp! Ngươi sao rồi? Tìm được không?” Hủy Nguyệt nhanh chóng tiếp lấy hắn, đau xót cùng cực nhìn đệ đệ toàn thân hóa đen chảy máu không ngừng, ngay lập tức thi triển ma pháp khôi phục.
“Không tìm được… Thế nhưng ta đại khái biết nó nằm ở chỗ nào…” Thanh âm Hủy Tạp khàn khàn mà suy yếu, một đôi song nhãn xám xịt gắt gao nhìn chăm chăm giữa hồ. Nếu không phải vừa lặn xuống hồ sẽ trực tiếp đả thương đến linh thể, hắn cũng nhất quyết không lên bờ nghỉ ngơi như vậy.
Chốt lát sau, tuy chỉ mới khôi phục được phân nửa, Hủy Tạp lại một lần nữa lặn xuống hồ.
Mà lúc này lặn xuống, thời gian dài đến nửa giờ…
Thẳng đến khi Hủy Nguyệt chờ đến muốn phát điên lên, Hủy Tạp rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trở lại trong tầm mắt hắn.
Một thân hỗn hợp bùn nhầy đến gần như không còn nhìn ra được bộ dạng, chầm chậm nổi lên, bùn lầy ám đỏ không ngừng theo người hắn nhỏ xuống. Ngay giây tiếp theo, thân thể miễn cưỡng nổi lên giữa không trung tựa hồ như cũng không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên vô lực nhuyễn ra, mắt thấy một lần nữa sẽ lại rơi xuống hồ.
Nhưng chuyện như vậy Hủy Nguyệt tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh. Chỉ cần một lần thuấn di, hắn đã vững vàng tiếp được Hủy Tạp, cái gì cũng chưa nói, lập tức dùng ma pháp cao cấp rũ đi hết lớp bùn nhầy phủ trên người đệ đệ.
Mà theo bùn bị rũ đi, thước da trở nên xám đen của Hủy Tạp xuất hiện trước mắt hặn, sắc mặt lãnh ngạch vốn có của Hủy Nguyệt trong nháy mắt biến thành khó coi vô cùng, thậm chí mơ hồ như muốn khóc.
Bao trùm lấy cả người Hủy Tạp, hiển nhiên đã không còn có thể gọi là da nữa… Mà là một khối nhầy nhão vừa nhiễm máu đen lại vừa có chút thê thảm.
Vô số vết thương bị xói mòn hở miệng phủ lấy toàn bộ thân thể, máu tươi màu ám tím cũng không ngừng chảy ra, mà thước da nguyên bản vốn trắng ngần lúc này đã sớm mất đi vẻ trơn láng, tựa như một khối vỏ cây xù xì bị khô nứt.
“…” Hủy Nguyệt đã không còn cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, sau khi hít sâu lấy một hơi, hắn cẩn thận ôm Hủy Tạp quay trở lại bờ, miệng nhanh chóng niệm một loại chú văn cổ. Nhất thời, xung quanh thân thể Hủy Tạp dần được một tầng hắc quang nhu thuận bao bọc lấy, không ngừng lưu động, từng chút một chữa trị thân thể thụ thương của hắn…
Làn da bị cháy đen bắt đầu trở lại thành một màu trắng ngần…
“Ca…” Qua một hồi lâu, Hủy Tạp đang dần hồi phục tựa hồ như cũng thanh tỉnh ra, nhưng vẫn có vẻ yếu ớt vô cùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ca ca đang ôm mình trong lòng, tựa hồ như muốn cùng người thân chia sẻ niềm vui sướng gì đó, trên mặt mang theo một mạt tiếu ý dù mệt mỏi nhưng lại vô cùng hân hoan, sau đó, bàn tay chậm rãi nhấc lên, mở ra trước mặt Tuyệt Mệnh U Oán: “Ta tìm được nó rồi…”
Trong lòng bàn tay tái nhợt còn mang theo tơ máu, là một viên đạm lam sắc tinh thể nằm an tĩnh, nghiễm nhiên chính là viên tinh thể mà Tiểu Hàn đã lưu lại cho Ngạo Triết Thiên.
“Ngươi nói… Nếu ta đem nó trả lại cho hắn, hắn sẽ tha thứ cho ta không?” Hủy Tạp cúi đầu nhìn tinh thể nằm trong lòng bàn tay mình, nhãn thần có loại ôn nhu không nói được thành lời, chỉ là mơ hồ còn cất giấu một điểm thương cảm nhàn nhạt: “Kỳ thực ta cũng không mấy trông mong là hắn có thể hoàn toàn tha thứ cho ta, dù sao cũng đã từng đối với hắn làm quá nhiều những chuyện quá phận, chỉ là mong như vậy ít nhiều gì cũng bù đắp được chút lỗi lầm…”
Cho dù chỉ là một điểm, cũng mong muốn người kia đối với mình giảm đi chút hận ý, một chút thôi cũng được.
“…” Vô thanh thở dài một tiếng, Hủy Nguyệt câu nào cũng không nói, chỉ là sờ sờ đầu Hủy Tạp, bất đắc dĩ sủng nịnh.
Song, trong lòng cũng có chút lo lắng, dù sao bản thân thân thể Hủy Tạp ít nhiều đã bị thương tổn từ trước, trực tiếp lặn xuống hồ như vậy, rất có khả năng sẽ lưu lại di chứng gì đó.
Đột nhiên, Hủy Tạp ngay lúc còn đang trầm tư như đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, mãnh ngẩng đầu lên nhìn về một hướng xa xa vô định, sắc mặt cũng trở nên khó coi vô cùng.
“Làm sao vậy?” Tuyệt Mệnh U Oán hiển nhiên cũng để ý thấy sự dị thường của đệ đệ,t rầm giọng hỏi.
“… Có chuyện xảy ra rồi.” Lời còn chưa dứt, Hủy Tạp vùng mình đứng dậy. Trong linh thể của hắn cùng Phỉ, đều giữ tinh thần lạc ấn của đối phương [ lạc ấn: dấu vết ], lạc ấn này không chỉ cho phép bản thân biết vị trí của đối phương, mà ngay cả tình trạng thân thể của đối phương đại khái cũng nắm rõ được.
Mà hiện tại, trong linh thể của Hủy Tạp, thứ đại biểu cho tinh thần lạc ấn của Phỉ, không rõ vì nguyên cớ gì mà đã sắp bị vỡ nát vụn ra.
Mà tinh thần lạc ấn một khi đã bị vỡ vụn, cũng có nghĩa, chủ nhân của nó đã chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.