Chương trước
Chương sau
Hạm trưởng nói: “Mở cửa nhận quà.”
“Nghe gì chưa, Nguyên soái là Omega mà nằm trên luôn á?”
“Nghe rồi. Bạn học của em họ của chồng của bà chị thằng anh họ tui ở trong Thanh Kiếm Bầu Trời, nói cả tàu sợ bay mịa màu luôn! Bằng không thì làm sao tin tức truyền ra nhanh vậy!”
“Thấy cũng hợp lý phết, ngài ấy là Nguyên soái mà, sao có thể áp đặt định kiến về Omega lên được chứ?”
“Tin fake hết mấy ba mấy má ơi. Đặc điểm sinh lý nằm chình ình ở đó, Omega nhà người khác tới kỳ đều mềm như cục bột thì có là Nguyên soái Rennes cũng không thể đột biến thành kim cương được đâu.”
“Chuẩn, Omega tới kỳ ai chẳng thấy trống vắng cửa sau như nhau.”
“Tuy tôi rất là bội phục Nguyên soái Rennes khi làm được những điều mà phần lớn Alpha chúng tôi cũng không thể, nhưng cố tình thay đổi nhu cầu sinh lý là bất khả thi.”
Tiếng nói của ngày càng nhiều Alpha thuộc tầng lớp thượng lưu lẫn trong Quân đội khiến người khác càng tin rằng tin tức trên chỉ là giả. Nào ngờ không lâu sau, một minh tinh Omega từng đạt giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất bỗng đứng ra lên tiếng.
“Cuối cùng cũng có thể nói rồi. Nhu cầu thể chất của Omega khi đến kỳ và nhu cầu sinh lý của người bình thường đều giống như nhau, cũng không vì giới tính mà phân trước phân sau. Chính Alpha mấy người mới là siêu độc hại, có lên giường thôi mà cũng đòi phải ở trên, bằng không thì làm như cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa vậy. Chúng tôi đây thương cho trái tim thủy tinh của mấy người nên mới diễn theo đấy!”
Các fan của cô cũng nhanh chóng bày tỏ đồng tình.
“Đúng vậy! Xin lỗi nói thẳng luôn, mấy tên Alpha bự bỏ bu mà lão bồ tôi cứ thích hỏi lớn không em, lớn không em. Lớn cái đầu anh, đau chết khiếp.”
“Đến kỳ thì nhu cầu cao hơn thôi, chứ bình thường méo rảnh để chịu đựng mấy cái chày sắt của các quý ông nhé.”
“Dạ cái lợi khi có người yêu là nữ Alpha đây ạ. Đau quá mà sợ người ta buồn thì cứ úp mặt vào đào tiên mà khóc.”

Nhậm Minh cúi đầu xem màn hình, hồi lâu sau mới ngước lên nhìn “anh họ / em vợ / ông ba” của vô số cư dân mạng đang ngồi trước mắt, lặng lẽ cong môi cười.
Lấy cấp độ bảo mật của Thanh Kiếm Bầu Trời, cho dù Rennes có úm ba la hô biến thành tiên cá ngay trước mặt cao tầng rồi bị Hạm trưởng Lâm ôm vào nhà tắm ngâm đuôi, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối giữ kín như bưng. Vì vậy, chẳng khó để nhìn ra “tiếng gió” này là do chính tay Z thả, thậm chí topic “vạch trần” ban đầu cũng là do y tự mình khoác clone ra trận, để tiết kiệm chút tiền mua acc giả đẩy bài với chả tăng tương tác.
Z không cần nghe tiếng cũng biết Nhậm Minh muốn nói gì, lạnh tanh đáp: “Mấy công ty chuyên nhận đẩy bài ấy vừa thấy yêu cầu ‘bôi nhọ’ Thanh Kiếm Bầu Trời của tôi đã thiếu điều báo lên Lực lượng an ninh Liên bang rồi, cũng may bọn họ bận bù đầu không có thời gian.”
Năng lực và trách nhiệm của một người thì liên quan gì đến vị trí trên giường với người thương của người ta chứ?
“Em đã chặn tin nhắn của lão Quintus gửi cho Rennes.” Nhậm Minh nói: “Anh có cần xem không?”
“Hay ho gì mà xem.” Z phẩy phẩy tay như đang xua đuổi lũ ruồi nhặng phiền toái: “Lão già ấy lại bắt đầu gửi cái danh sách Alpha lão giấu như của quý bao năm qua tới chứ gì?”
Gia tộc Quintus đã trở thành một vấn đề nảy lửa mà ngay cả nhóm bạn bè chí cốt của Rennes cũng không thể giải quyết. “Lão già” đã là cách xưng hô hết sức lịch sự họ dành cho Quintus, chứ như Lê Giang thì há mồm ngậm miệng đều là bốn chữ “con khỉ chó già”. Nếu có người muốn đứng ra giúp Rennes “giảng hòa” với dòng máu mà hắn căn bản không thừa nhận ấy, thì kẻ đó cũng không xứng kết bạn cùng hắn.
Trước con mắt nhìn người quá thấu triệt của Z, Nhậm Minh không cần phải nhiều lời nữa.
Sau khi biết tin Rennes là Omega, thái độ của gia chủ đương nhiệm nhà Quintus – cũng là ông nội trên huyết thống của hắn – lập tức thay đổi 180 độ. Lão ta trước tiên bày tỏ sự thấu hiểu, thậm chí là khen ngợi, với việc hắn kiên quyết từ chối kế thừa gia tộc, bởi “Omega sao có thể làm chủ gia đình được, sau này kết hôn chẳng phải gia tộc sẽ theo họ khác sao?”; tiếp theo trách cứ vì sao Rennes không cho lão biết sớm hơn, không thì “ông nội đã chuẩn bị đầy đủ, cháu cũng không đến mức phải lưu lạc, không có thuốc ức chế mà dùng”; cuối cùng – và cũng then chốt nhất – là bắt đầu giới thiệu những Alpha mà lão nhìn trúng, đi kèm ưu điểm nổi bật, đảm bảo hắn sẽ không thất vọng khi bàn giao trọng trách Nguyên soái cho.

“Không ngờ trên đời lại còn có kẻ mù quáng như vậy.” Đến người thành thật như Nhậm Minh cũng không nhịn được mà tấm tắc: “Loại người thế này mà cũng có thể trở thành Thượng tướng Liên bang à?”
“Nhà Quintus từng là con quái vật khổng lồ ở Thủ Đô tinh. Nếu không phải lứa con cái đều đã tử trận thì toàn bộ tám Quân đoàn hành tinh, thậm chí là Bức tường Vành đai, có khi đều đã nằm trong tay họ rồi. Lão già đó trước kia còn được gọi là “Hoàng đế không ngai”, suýt nữa cũng thành Hoàng đế thật.” Z cười mỉa: “Lão ta tàn phế hẳn rồi, không thể không lui về hậu phương, trở thành con đỉa sống nhờ công huân do các con dùng xương máu đổi lấy thôi.”
Tuy lối sống của phần lớn Alpha gia tộc này đều có vấn đề, nhưng đánh giá khách quan thì vẫn là những anh hùng trên chiến trường.
“Về việc cha Rennes kéo nó bỏ chạy, không thèm đoái hoài gì đến mẹ nó còn nằm dưới họng súng Tiếng Vọng, tôi lại có một cách nhìn khác. Ông ta không hẳn là hạng đạo đức giả, chỉ là lớn lên trong gia đình như vậy nên không ý thức được Omega cũng là một sinh mệnh đáng giá như bất kỳ người nào khác thôi.”
Nói xong, Z lại cúi đầu giải quyết vài nhiệm vụ khác, đoạn sực nhớ mà bổ sung: “Gửi tin nhắn đó cho Lâm Kính Dã đi. Tính Rennes dễ bị ảnh hưởng, tạm thời đừng làm khổ cái kỳ sinh lý vừa đi vào quy củ của nó.”
Nhậm Minh nhướng mày: “Gửi cho Hạm trưởng Lâm ấy ạ?”
Có cần thiết không? Dù sao Rennes đã hoàn toàn cạch mặt gia đình bên ấy rồi.
Z cười cười: “Để cậu ta biết đường chuẩn bị tâm lý thôi. Dù tôi không tin Lâm Kính Dã sẽ đi vào vết xe đổ của người thường, kiểu khuyên nhủ đừng để mất hòa khí gia đình gì gì đó, nhưng cứ rào trước đi cho chắc ăn. Huống chi… cái phong cách đá xéo tỉnh như ruồi của cậu ta chắc sẽ chỉnh được lão Quintus đấy.”

Người trong cuộc lại không có tâm tình để ý đến kế hoạch khuấy đảo cho toàn Liên bang ngủ không yên của Z.
Khi hai chiếc tinh hạm của Quân đoàn thứ nhất bất thình lình chuyển hướng tấn công Thanh Kiếm Bầu Trời, hai mắt Thượng tướng Wimmer trợn trừng như sắp nứt. Một tiếng rống phẫn nộ như loài thú dữ bị thương cuộn trào mà ra từ cuống họng ông.
“KHÔNG THỂ NÀO!!” Nắm đấm của ông nện vào khung cửa, mạnh đến nỗi xương tay cũng móp xuống một đoạn: “Cho dù… cho dù Fritz điên rồi thì Quân đoàn thứ nhất cũng không thể mất trí theo được!!”
Ông lập tức liên lạc với hai chiếc tàu kia, sau đó bàng hoàng phát hiện tín hiệu đã đứt đoạn.
Ánh mắt Lâm Tịnh Nhiên nhìn ông bỗng nhuốm lên chút ý thương cảm.
Vị Thượng tướng này chính là người đã bỏ ngoài tai mọi lời dị nghị, đặt bút ký thỏa thuận hợp tác giữa hai nhà với Lâm Lộ, người khi ấy bị giới thượng lưu Liên bang nhìn bằng nửa con mắt. Ông cũng xem như chỗ quen biết đã lâu với Lâm Tịnh Nhiên, thậm chí còn từng bế bổng cậu lên cao như cụ già hiền hậu nhà bên.
Cậu thở dài: “Thượng tướng bình tĩnh lại đi ạ.”
Có lẽ vì đã chịu quá nhiều đả kích nên Wimmer nhanh chóng ổn định cảm xúc, nói với các thân binh Nguyên soái vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của mình: “Nguyên soái chưa chính thức hạ lệnh tước quân quyền, theo lý thuyết thì ta vẫn nắm quyền hạn tối cao trong Quân đoàn thứ nhất. Nhưng việc ta không liên lạc được với chiến hạm của mình chứng tỏ bên kia có người sử dụng kỹ thuật nào đó để chặn tín hiệu. Mà tín hiệu từ chỉ huy đến chiến hạm là kỹ thuật cao cấp nhất Liên bang-”
“Ý ngài là bọn chúng dùng kỹ thuật Tiếng Vọng.” Thân binh gật đầu.
Ngay khi đường truyền bị ngắt, một giọng nói bỗng vang vọng khắp kênh liên lạc.
“Các đơn vị chú ý. Tôi là Fritz Wimmer của Quân đoàn thứ nhất. Thanh Kiếm Bầu Trời đã bất ngờ làm phản, sát hại ông nội tôi, nghi rằng đã bị Tiếng Vọng xâm nhập khống chế. Yêu cầu các đơn vị duy trì cảnh giác, đề phòng Thanh Kiếm Bầu Trời!”
Đứng trên tàu Tĩnh Dã, Rennes không khỏi “ồ” lên một tiếng. Trên mặt hắn là ý cười dào dạt, nhưng nơi đáy mắt chỉ có vực sâu lạnh lẽo.
“Fritz?!?” Thượng tướng Wimmer bàng hoàng hô lên. Chỉ một khắc sau, Lâm Tịnh Nhiên ở vị trí đối diện ông bỗng biến sắc.
“Tất cả rời khỏi đây ngay!”
Các thành viên Thanh Kiếm Bầu Trời có mặt trong căn phòng này đều thuộc tổ Y tế, không có nhân viên kỹ thuật. Tuy họ không hiểu vì sao Lâm Tịnh Nhiên lại tỏ ra khẩn trương như vậy, nhưng tốc độ phản ứng của những quân y tinh anh này không một chút rề rà. Lập tức chạy khỏi phòng đã không còn kịp, vì vậy họ cấp tốc lấy ra những thiết bị hình quả bóng nhỏ. Khi được thả xuống chân, chúng lập tức nở ra thành những quả cầu bảo vệ khổng lồ, bao bọc lấy họ.

Cùng lúc ấy…
OÀNH!!!!!!
“Nguyên soái! Có vụ nổ phát sinh ở boong giữa trên soái hạm Quân đoàn thứ nhất!”
“Sức mạnh ngang ngửa với đạn chủ pháo!”
“Là kỹ thuật Tiếng Vọng! Xin Nguyên soái điều động đơn vị y tế!”
Sắc mặt Rennes trầm xuống hầm băng, lạnh lùng nói: “Đội kỹ thuật chia làm mười tổ, một ở lại tàu, còn lại theo đội y tế tiến hành cứu viện.”
Nhân viên kỹ thuật trên hạm đội là văn chức thuần túy, xách ra tiền tuyến còn không bằng cả quân y, vì vậy Rennes mới không mang theo họ khi đổ bộ bất ngờ, mà radar bình thường thì lại không phát hiện được cạm bẫy cài sẵn trong phòng Fritz.
“Thằng lỏi Wimmer này cũng khá phết.” Hắn nhận xét bằng giọng âm trầm: “Tiếc rằng lại dùng nhầm chỗ.”
Vỏ chiến hạm hư hại, bốn bề ngập ngụa khói đặc cuồn cuộn, cũng may tất cả mọi người đều mặc giáp xương ngoài, lại có thêm kết cấu thân hạm cản trở uy lực, nên các khoang khác tuy có người bị thương nặng nhưng không ai tử vong tại chỗ. Những người gặp nguy hiểm thực thụ là nhóm Lâm Tịnh Nhiên, nhưng nhờ vào phản ứng thần tốc của các quân y mà quả cầu bảo vệ tuy bị nát mất bốn, năm lớp nhưng vẫn giữ được vài lớp trong cùng.
Có điều chúng cũng không phải vạn năng, cứ thế trôi dạt ra ngoài vũ trụ. Đội cứu viện Thanh Kiếm Bầu Trời ra tay nhanh như chớp, các chiến sĩ tinh nhuệ không phí chút thời gian để hốt hoảng hay kinh ngạc, lập tức dùng tia kéo bắt lấy họ trước khi nhiệt độ âm kịp tràn vào.
“Nhẫn tâm ra tay với cả ông nội mình, còn dứt khoát đến vậy cũng xem như giỏi.” Một quân y cười gằn: “Nhưng nó cũng coi thường chúng ta quá rồi. Bao nhiêu quân y ở đây mà nó muốn hại người là hại được sao?”
Các chiến hạm vừa nhìn thấy những quả cầu bảo vệ bắn ra đã lập tức dùng radar rà quét theo phản xạ. Khi phát hiện người được quân y Thanh Kiếm Bầu Trời cứu chính là vị Thượng tướng vừa bị “sát hại” theo lời Fritz, gần như ngay lập tức, toàn bộ tinh hạm chuyển hướng nhắm vào chiếc tàu vừa truyền tin ban nãy.
“Nguyên soái.” Giọng Lâm Kính Dã bất chợt vang lên trong kênh.
Rennes: “Sao?”
“Trực tiếp tấn công. Những ai không quay đầu theo giặc trên chiếc tàu đó đều đã mất mạng. Fritz không có mặt ở trên, chỉ có trung tâm Tiếng Vọng.”
Rennes truyền đạt mệnh lệnh không chút do dự, nhưng cũng tò mò hỏi thêm: “Làm sao em biết? Đuổi tới đâu rồi?”
Màn hình bên kia sáng lên, chỉ thấy trên gương mặt trắng trẻo của người thanh niên là những vệt dung dịch năng lượng màu lam đang phát sáng, xinh đẹp tựa như những chiếc vảy lóng lánh dưới biển sâu.
Anh thong thả nâng tay, nhờ cánh tay máy và giáp xương ngoài gia tăng áp lực, xách lên một vật thể hình chóp nặng đến mấy tấn, sau đó lắc lắc nó tựa như chú sóc vung vẩy hạt thông.
“Trung tâm Tiếng Vọng mới tinh tặng ngài đây, có thích không?”
Rennes cười khanh khách: “Thích chết được!”
Lời tác giả:
Nguyên soái: Phiền quá đê, muốn về nhà ngủ với mắt uyên ương lớn.
Hạm trưởng: Vui quá, cuối cùng có thể xuống giường nghỉ ngơi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.