Hạm trưởng nói: “Em không chạy nữa.”
Giờ phút này, trên mặt vị “dũng sĩ” bị Rennes kéo đi với tốc độ sao xẹt chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ tràn ngập. Cũng may phi thuyền này là do anh đích thân lái đến, bằng không tài công đã bị bắt xem phim không phù hợp với mọi lứa tuổi rồi.
“Em! Dám! Chạy!” Rennes rít lên với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng âm thanh hung tợn ấy vào tai Lâm Kính Dã lại trở thành tiếng nức nở đáng thương vô cùng, chẳng khác gì đang lên án anh là đồ trai đểu ăn xong dông vậy.
“Em thấy tôi mà còn chạy cái gì?”
Có điều sức lực và sự hung hăng hắn dùng để ấn anh lên cửa lại hoàn toàn trái ngược với ngữ khí, đã vậy còn cả pheromone ập xuống như thác đổ, khiến hô hấp anh càng thêm gian nan.
“Ngài nói xem tại sao em phải chạy?”
Lâm Kính Dã tì trán lên cửa, khẽ cười một tiếng.
Beta như anh không có thuốc ức chế, lại không thể để bản thân cũng mất kiểm soát khi cục diện còn chưa được khống chế, không chạy thì biết làm gì nữa bây giờ?
Nhưng sự thật nhanh chóng chứng minh hành động này là không cần thiết, bởi không ai ngờ Rennes rơi vào trạng thái đặc thù như vậy mà còn có thể hung tàn đến thế. Cả cái căn cứ của phản quân mà nói xốc là xốc, vừa gọn gàng lại hiệu quả vô cùng.
Sau đó, anh cảm nhận được Rennes, không phải cơ thể vật lý mà là những tia tư duy của hắn đang dùng quyết tâm không ai bì kịp xâm lấn hàng rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-gia-a-sao-lai-co-the-tim-a/941763/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.