Trích Liên trở về chỉ thấy trên bàn có lá thứ còn không thấy Dung Phiên Phiên đâu cả...
Mắt không cảm xúc dư thừa, tay mở bức thư ra...
"Trích Liên, huynh sớm biết ta là Dung Phiên Phiên đúng chứ? Một người dù giống đến đâu cũng không thể cả giọng nói cũng giống, ta biết, huynh còn không chấp nhận nổi sự thật... ta không biết vì sao huynh có thể khiến ta quên hết mọi chuyện... nhưng ta cảm ơn huynh... cảm ơn, ta nhận ra bản thân mình tội lỗi quá nhiều, có lẽ ta nên trả hết rồi.
Trích Liên,trước khi đi ta nói cho huynh một điều, Thảo Nhi ngày đó chưa chết... thuộc hạ ta nói Thảo Nhi được một nam nhân cứu đi... về đó là ai ta không biết, nhưng ta chúc huynh sớm tìm được Thảo Nhi... chúc hai người mau viên mãn."
Trích Liên đọc xong chỉ mỉm cười...
Hắn sớm biết, nhưng hắn chính là không tin Thảo Nhi chết rồi, còn tối hôm nay hắn tin rằng Thảo Nhi chưa chết, thiếu nữ đi cùng Linh Mộ An... Ấn Hiên.
Cũng hay cho một câu sắp gả.
Thảo Nhi... một lần nữa để ta yêu nàng...
...
Trên giường, nàng nhàm chán nằm sấp, chân giơ lên lay lay, đập vào nhau.
Y phục mỏng manh, lộ xương quai xanh với ngực, làn da trắng nõn còn đọng nước dường như vừa tắm, tóc đen xõa xuống. Quyến rũ, mê hoặc.
... Nàng chuẩn bị xong hết rồi.. sao hắn còn chưa xong việc?
Hoàng Thượng đột nhiên giao cho hắn một việc.. hình như ba tháng nữa đi Lục Châu, Lục Châu hình như lũ lụt gì đó, cần có người đi cứu tế, xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dm-ta-thanh-vuong-phi-roi/1566914/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.