Không giống như nàng, vẻ đẹp hoa sen thuần khiết mà giản đơn thì thiếu nữ trước mặt như cánh bướm màu tím đang bay lượn, lung linh, sắc sảo, quyến rũ lòng người.
Nàng vẫn cứ nhìn hắn, miệng trả lời thiếu nữ: "Thách đấu? Nhưng ta không muốn."
"Vậy không biết tiểu nữ có vinh hạnh được nhìn thấy tài nghệ của Tình vương phi hay không?" Thiếu nữ mặt không đổi.
"Ta cũng muốn xem tài nghệ của Tình vương phi." Mễ Mễ chen vào.
Đây là muốn dồn nàng? Nha... nàng đây toại nguyện cho họ!
"Được, nhưng ta muốn xem tài nghệ của vị tiểu thư này trước." Nàng chỉ vào thiếu nữ.
"Tài nghệ tiểu nữ thấp kém. " Nói rồi thiếu nữ ra giữa chỗ khoảng trống rộng rãi
Thiếu nữ trên tay cầm đàn... ngồi xuống, đôi tay kia như những con kiến con, nhanh lướt qua từng dây đàn.
Tiếng đàn trầm thấp không vang vọng, nhưng lại như bướm bay quanh đại điện, bay quanh trước mặt mọi người.
Điệp Khúc Hoa Lạc Tím.
Khúc đàn đã thất truyền, một khúc đàn khiến người ta chìm trong mộng tím, bướm tím quay quanh, là khúc đàn tuyệt diệu nhất các quốc.
Thiếu nữ này rốt cuộc là ai?
Tiếng đàn kết thúc, mộng cũng tan.
"Hay! Không biết ta có vinh hạnh được biết tên cô nương không?" Hoàng Thượng khen ngợi.
Thiếu nữ: "Tạ Hoàng Thương khen ngợi, tiểu nữ là Hạ Ánh Nhi. Tài hèn nghệ mọn, lọt được vào tai của Hoàng Thượng quả thật may mắn của tiểu nữ."
"Ồ... không ngờ là nữ nhi của đệ nhất mỹ nhân của chúng ta."
"Quả là tài sắc vẹn toàn!"
Những lời khen ngợi liên tiếp kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dm-ta-thanh-vuong-phi-roi/1566912/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.