Pằng...
Viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, bay nhanh về phía Dung Phiên Phiên, vị trí là tay phải của Dung Phiên Phiên cũng là tay cầm roi, Dung Phiên Phiên vẫn đứng yên cho đến khi viên đạn sắp bắn đến, Dung Phiên Phiên di chuyển, vị trí đạn không còn ở cánh tay nữa mà là gần trái tim.
Thảo Nhi thấy thế không khỏi cười lạnh.
Cái bẫy này, nàng sẽ cho nó hoàn hảo hơn!
Thảo Nhi bắn thêm phát súng.
Dung Phiên Phiên hiển nhiên không nghĩ đến Thảo Nhi sẽ bắn thêm, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.
Hoàn hảo! Một tiện nhân ngu ngốc!
Viên đạn đầu bắn vào ngực Dung Phiên Phiên, viên đạn thứ hai bị một lực đẩy, đẩy ra, viên đạn xuyên thủng một lỗ nhỏ ở tường.
"Phiên Phiên!"
Trích Liên chạy đến đỡ lấy Dung Phiên Phiên đang lung lay sắp ngã.
"Chàng đến rồi... trước khi chết có thể thấy chàng... thật tốt..." Dung Phiên Phiên nói xong ngất trong vòng tay của Trích Liên.
Trích Liên ngẩng đầu, mắt nhìn Thảo Nhi... "Vì sao? Làm như vậy?"
Thảo Nhi chỉnh chu lại tóc mình, nhìn gương mặt khó tin đó của Trích Liên.
Đôi mắt kia là đau lòng ư? Đau lòng nhìn người mình yêu bị người khác giết.
Nhưng hắn đau thì thôi... tại sao trái tim nàng lại đau khi thấy hắn như vậy? Biểu hiện của hắn là đang chỉ nàng làm sai mà... nàng nên tức giận giải thích mới phải? Vì sao đến miệng lại chẳng thốt ra được câu nào khi thấy ánh mắt hắn chứ?
Thảo Nhi không nhìn Trích Liên nữa, mà nhìn hai phu thê già nằm dưới đất cùng cậu bé nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dm-ta-thanh-vuong-phi-roi/1566905/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.