Buổi tối sau khi Đồng Ngọc Trâm mệt lả nằm trên giường không nhúc nhích, cô thầm nghĩ, “Cứ với cái tình trạng như thế này thì có lẽ cô sẽ kiệt sức mà chết trẻ mất thôi”.
Trái ngược với cô, người đàn ông vẫn còn sức lực tràn trề đang nằm nghiêng người lười biếng nghịch tóc cô. Đồng Ngọc Trâm tóm lấy bàn tay hư hỏng đang chuẩn bị làm càn của anh, cô cho anh một cái nhìn sắc lẻm cảnh cáo.
Người đàn ông này làm bằng sắt hả trời? Tại sao anh ta lại không biết mệt?
Đồng Ngọc Trâm nghiêng đầu hỏi anh, giọng nói có chút vô lực vì lúc nãy đã mất sức vì kêu quá nhiều.
“Bao giờ anh về quân đội?”
Đợi người đàn ông này về quân đội là cô chính thức được giải thoát khỏi cảnh suốt ngày bị đàn áp trên giường như thế này. Cô phát hiện ra rằng Trần Khải Trung là một người vừa bá đạo vừa gia trưởng.
Không cho cô mặc đồ thiếu vải, cũng không cho cô thức khuya xem phim. Cũng may là anh ta không biết là cô còn thích đua xe nếu không chắc anh ta cũng cấm nốt.
Trần Khải Trung cuốn lọn tóc đen dài của cô quanh ngón tay, động tác tỏa ra một hương vị mập mờ kỳ lạ.
“Sao? Em muốn anh không ở nhà lắm à?”
vẫn rất thức thời
Đồng Ngọc Trâm dù trong lòng đương nhiên là muốn nhưng vẫn rất thức thời lắc đầu. Tốt nhất là không nên chọc giận người đàn ông này ở trên giường.“Không có.”
“Vậy thì tốt” Trần Khải Trung nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-day-chi-co-ngot-va-ngot/3621298/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.