Đồng Ngọc Trâm hậm hực bỏ cái khăn tắm đang che đi cơ thể của mình ra. Anh ta che cái gì mà che, cô đang nằm dưới tán dù lớn như vậy thì lấy đâu ra nắng chiếu vào.
Trần Khải Trung nhặt lại cái khăn tiếp tục che đi.
Đồng Ngọc Trâm cau mày.
“Anh đang làm cái gì thế?”
Trần Khải Trung thản nhiên trả lời.
“Anh sợ em lạnh.”
Đầu Ngọc Trâm đầy dấu hỏi chấm. Hai người bọn họ đang ở một hòn đảo nhiệt đới quanh năm nắng nóng, lấy đâu ra lạnh.
“Tôi không lạnh.”
Cô kéo cái khăn ra một lần nữa. Ánh mắt Trần Khải Trung tối lại, da thịt cô gái đang như tỏa ra ánh sáng chói mắt, anh đột ngột tiến lại gần cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của cô để lại một dấu hôn đỏ chót.
“Á…”
“Đau.”
Đồng Ngọc Trâm che cổ, cô trừng mắt nhìn anh.
“Anh phát điên cái gì đấy.”
Những dấu vết anh ta để lại trên người cô hôm trước đến giờ mới nhạt bớt đi, cô mới dám ló mặt ra ngoài bãi biển.
Trần Khải Trung khàn giọng.
“Là em quyến rũ anh.”
Đồng Ngọc Trâm cứng họng, không biết nói gì với người này. Cô đang yên đang lành nằm đây, anh ta tự nhiên lại đổ tội lên đầu cô.
Anh mỉm cười gian xảo.
“Giờ em đã chịu che đi chưa? Nếu em không muốn che thì anh không ngại ở đây tiếp tục.”
Đồng Ngọc Trâm phụng phịu lẩm bẩm.
“Đâu phải ai cũng có thể mặt dày như anh được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-day-chi-co-ngot-va-ngot/3563414/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.