Cấm thanh
Mẹ ơi, đáng sợ thật.
Đoan Minh Sung thả rèm xuống, không cho gia tướng bên ngoài thấy cảnh tượng Tuế Yến vùi mình trong lòng nữ nhân đầy mất mặt này.
Khuôn mặt già của Tuế Yến đỏ bừng, hắn giãy giụa rời khỏi người Nguyệt Kiến nhưng không biết Nguyệt Kiến điên cái gì, cứ nắm chặt tay hắn không thả.
Tuế Yến nói khẽ: "Ngươi còn muốn ôm tới chừng nào hả?"
Nguyệt Kiến như chẳng nhìn thấy người xung quanh, y thì thầm: "Ban nãy ngươi nói…"
Đoan Minh Sùng lạnh mặt đi lên phía trước kéo Tuế Yến ra khỏi người Nguyệt Kiến, y đè thấp giọng hỏi: "Ngươi không biết hai chữ "mất mặt" viết thế nào à?"
Vị thái tử điện hạ này ngày ngày thường đều là bộ dáng ôn hòa như trời quang trăng sáng, vừa sầm mặt một cái, Tuế Yến thế mà bị chấn động.
Bấy giờ Giang Ân Hòa mới bừng tỉnh, vội hành lễ: "Thái tử điện hạ."
Ngay lúc Tuế Yến định hành lễ, Đoan Minh Sùng đã nắm cổ tay hắn. Y không nói một lời đã quay người đi ngay, để lại đó Giang Ân Hòa còn đang khiếp sợ và Nguyệt Kiến với vẻ mặt hốt hoảng.
Thái tử điện hạ dẫn theo người hầu ào ào đi vào Vãn Phong lâu, đám quan lại tới tìm hoa vấn liễu bị dọa suýt chết. Không bao lâu sau, sảnh lớn đầy người chen chúc đã trống không còn một mống người.
Tuế Yến bị Đoan Minh Sùng lôi đi, không biết sao bỗng dưng có hơi chột dạ.
Sau khi xuống lầu, Tuế Yến nhìn thấy điểm tâm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498852/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.