Trách phạt
Điện hạ! Cứu mạnggg!
Nguyệt Kiến là đầu bài* ở Vãn Phong lâu, muốn chuộc y ra không phải chỉ mấy trăm lượng bạc là có thể giải quyết. Tú bà run rẩy giơ năm ngón tay: "Số, số này."
*Đầu bài: Tên đứng đầu, ở đây là hoa khôi số 1
Tuế Yến đáp: "Thành giao. Muộn một chút ta sẽ sai người đưa ngân lượng sang."
Nguyệt Kiến đứng sau lưng hắn hơi hành lễ, trên mặt y còn treo nụ cười mỉm đầy khéo léo. Y nhìn Tuế Yến, trong mắt toàn là sự cảm kích.
Tú bà ôm ngực muốn ngất xỉu, bà ta vội vã nói lời hay: "Nguyệt Kiến có thể được tiểu hầu gia yêu thích, đó là phúc phận nàng ta tu tám kiếp mới có!"
Nguyệt Kiến ngoài cười trong không cười, y gật đầu đáp: "Vâng, đa tạ tiểu hầu gia."
Tuế Yến thấy dáng dấp cố gắng áp chế cơn giận của y, hắn cảm thấy đùa cũng vui bèn dứt khoát đi tới ôm eo người ta, còn mập mờ sờ soạng mấy cái mới cười nói: "Không cần cám ơn, là phúc phần của người thì ngươi cứ nhận đi. Ngoan ngoãn đợi nha, ta sẽ cho người tới đón ngươi."
Trong chớp mắt đó, anh mắt của Nguyệt Kiến như muốn giết người.
Tuế Yến cười ha ha thật to, hắn phất tay áo rời đi, bỏ lại đám người đố kỵ lẫn ngưỡng mộ Nguyệt Kiến ở Vãn Phong lâu.
Tâm tình Tuế Yến tốt hẳn. Cơ mà hắn vừa ra khỏi cửa Vãn Phong lâu thì đã chạm mặt Đoan Minh Sùng, tay y còn xách theo chiếc lồng nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498843/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.