Điềm thang
Hệt như đã chết.
Mồng 3.
Sáng sớm, khách khứa đến chúc mừng năm mới ra vào Tuế An hầu phủ không ngớt, Tuế Tuần bận tới nỗi chân không chạm đất. Y đã quen ở trong quân ngũ, bất chợt phải đối mặt bọn văn thần khẩu Phật tâm xà, mới có nửa ngày đã như đòi nửa mạng của y.
Mới tiễn một vị đại thần nụ cười dán trên mặt đi xong, Tuế Tuần vừa thở phào được một hơi, Lệ Chiêu lại chạy nhanh tới báo: "Nhị thiếu gia, tam hoàng tử tới rồi."
Tuế Tuần còn chưa kịp uống ngụm trà, y bất đắc dĩ đặt ly trà xuống, đang định đi nghênh tiếp đã nghe Lệ Chiêu nói: "Nhưng mà vừa để quà lễ xuống là người đi qua viện của tiểu hầu gia rồi, Tống tiểu công tử cũng đi theo, người xem…"
Tuế Tuần cau mày hỏi: "Vong Quy tỉnh chưa?"
Lệ Chiêu nói: "Vừa tỉnh lại lúc hừng đông, bây giờ Hải Đường đang hầu hạ bên đó."
Tuế Tuần đáp: "Vậy không cần để ý. Thiếu niên qua lại với nhau không cần quá giữ ý. Ngươi tới phòng bếp dặn người nấu ít cháo ngọt đưa sang đi."
Lê Chiêu gật đầu đáp vâng.
Hầu phủ, thiên viện.
Lần đầu tiên, Đoan Chấp Túc với Tống Tiển muốn gặp Tuế Yến lại bị người ngăn lại. Vốn dĩ Tống Tiển đã bất mãn với Tuế Yến, thấy vậy thì cười lạnh, y nói: "Vừa dựa vào thái tử điện hạ thì khí thế lớn nhỉ?"
Đoan Chấp Túc quát khẽ: "Tống Tiển!"
Bấy giờ Tống Tiển mới chịu ngậm miệng lại dù không cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498829/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.