Trất tức: Ngạt thở
- --
Pháo hoa đã tàn, bốn bề yên ắng.
Tuế Yến không muốn đi nhanh đến vậy, hắn vừa ép vừa kéo Đoan Minh Sùng ngồi đấy cắn hết túi hạt thông nhỏ mới hớn hở lên đường hồi phủ.
Đèn hoa trên đường phố đã được cất dọn gần hết, nhìn từ xa, con phố dài hệt như đường đến suối vàng vậy.
Tuế Yến nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt anh tuấn của Đoan Minh Sùng, hắn bước tới hỏi nhỏ: "Điện hạ, lỡ như cổng cung khóa rồi ngài có vào được không?"
Đoan Minh Sùng nghĩ rồi nói: "Chắc là được nhỉ, ta chưa bao giờ về trễ đến vậy."
Tuế Yến lập tức đáp: "Lỡ như thị vệ gác cổng không có ở đấy thì sao, nếu không ai mở cổng cung cho thì ngài phải ở ngoài trời ngủ nghỉ một đêm à?"
Hắn lại nói vớ vẩn. Từ xưa đến nay có bao giờ nghe ai nói đường đường thái tử điện hạ phải ngủ nghỉ ngoài trời chỉ vì không thể vào cung đâu.
Đoan Minh Sùng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ngài muốn nói gì vậy?"
Tuế Yến bị bóc trần tâm tư cũng không đỏ mặt: "Ta chỉ là lo cho điện hạ thôi, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, lỡ như thật sự điện hạ không vào cung được rồi bị đông lạnh ảnh hưởng sức khỏe, ta sẽ đau lòng đó nha."
Đoan Minh Sùng ngây ra, y bị lời cuối cùng kia làm đỏ hết mặt mày.
Tuế Yến gượng ép bản thân mình giữ vững sắc mặt, hắn nói khẽ: "Hơn nữa không phải trước đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498800/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.